Mưa đổ xuống như trút, máu trên người tôi bị xối sạch trong nháy mắt.
Lạnh quá, tôi không thể ngừng run rẩy, âm thanh bên tai ngày càng mơ hồ.
Anh hai thấy vậy liền bước tới kéo tay anh cả:
“Anh, bệnh của Kiều Kiều không thể chậm trễ, đừng tốn thời gian với con bé này nữa.”
Anh quay đầu ra hiệu cho người làm kéo tôi vào trong nhà, ép tôi nằm trên sàn.
Ánh mắt lướt qua người tôi, anh hai khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt hơi gượng gạo:
“Nhìn cái gì? Kiều Kiều bị em hại thành thế này, rút chút tủy của em chẳng phải là chuyện nên làm à?”
Khoảnh khắc nhìn thấy ống kim tiêm to dài ấy, ba năm ký ức địa ngục như tràn về trong chớp mắt.
Sợ hãi dội lên tận đỉnh đầu, tôi run bắn cả người, gần như không khống chế được bản thân, liều mạng lắc đầu, dùng đôi chân gãy đạp loạn đằng sau để lùi lại.
“Đừng mà… làm ơn… xin mọi người… đừng mà…”
Mọi sự vùng vẫy đều vô ích.
Tôi bị kéo trở lại, mấy bàn tay giữ chặt lấy cơ thể tôi.
Cơn đau thấu xương khi đầu kim đâm vào xương khiến tôi gào lên một tiếng thảm thiết.
Anh ba quay mặt đi, giơ tay che mắt tôi lại, giọng run rẩy:
“Nghiên Nghiên ngoan, cố gắng một chút thôi, sẽ xong ngay mà…”
“Kiều Kiều cũng là em gái em, em cũng không nỡ nhìn con bé gặp chuyện phải không?”
Tầm nhìn bắt đầu mờ dần, miệng tôi há ra nhưng không thở nổi, nước mắt hòa lẫn mồ hôi lạnh nhòe nhoẹt cả khuôn mặt.
Bác sĩ gia đình nhìn thấy bộ dạng của tôi, có phần do dự quay sang anh hai:
“Thưa nhị thiếu gia… với thể trạng hiện tại của tiểu thư, e là không chịu nổi lượng rút này. Có cần gọi bệnh viện chuyển viện khẩn không?”
Anh hai cau mày, giọng cũng hơi dao động:
“Nhưng bệnh viện ở xa quá… Kiều Kiều không chờ kịp đâu.”
Đúng lúc đó, quản gia hoảng hốt chạy vào:
“Không xong rồi! Tiểu thư Kiều Kiều nói khó chịu quá, sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt cả ba người đồng loạt thay đổi.
Anh cả nghiến răng, mọi do dự tan biến:
“Tiếp tục rút!”
Anh hai định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mím môi:
“Lấy Kiều Kiều làm trọng.”
Anh ba quay đi, thì thầm thêm một câu:
“Nghiên Nghiên… cố gắng chịu thêm chút nữa.”
Bọn họ vội vã quay người rời khỏi, chạy về phòng của Tần Kiều Kiều.
Tôi chỉ còn lại một mình, trong cơn đau dữ dội, mọi cảm giác dần bị nuốt chửng.
Mơ hồ, tôi thấy một gương mặt dịu dàng khác hiện lên nơi tận cùng tầm mắt.
“Anh trai…”
Tôi không vùng vẫy nữa, cũng không chống cự nữa.
Anh trai thật sự của tôi vẫn đang chờ tôi, tôi sắp được gặp anh rồi…
Ngón tay đang cố gắng giơ lên, cuối cùng lại mềm nhũn buông thõng xuống.
Cho đến khi Tần Kiều Kiều hoàn toàn hồi phục, bọn họ mới nhớ tới tôi đang nằm một góc.
Cả đám bước tới gọi vài tiếng, nhưng chẳng nhận được phản hồi.
“Lục Nghiên Nghiên, rút tí tủy thôi mà làm quá vậy. Đừng diễn nữa, mau dậy đi.”
“Lát nữa bảo anh hai làm món em thích bồi bổ cho.”
Anh ba dường như cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh từ từ ngồi xuống, theo phản xạ đưa tay kiểm tra dưới mũi tôi—đã không còn hơi thở.
Chỉ một giây sau, sắc mặt anh trắng bệch, cả người ngã ngồi xuống đất.
Tôi đang lơ lửng giữa không trung, chờ hệ thống đến đón mình.
Sắc mặt anh ba trắng đến đáng sợ, anh nhìn chằm chằm vào tôi đang nằm dưới đất, giọng run rẩy:
“Anh… Nghiên Nghiên… em ấy có phải là…”
Anh cả chẳng buồn nghe anh ba nói.
Anh cau mày, bước qua người anh ba, cau có dùng mũi giày chạm vào vai tôi:
“Lục Nghiên Nghiên, anh đếm đến ba, em dậy ngay cho anh.”
“Dưới đất không bẩn chắc? Ở ngoài lang thang vài năm, không học được phép tắc gì, chỉ biết giở trò giả chết ăn vạ.”
Tôi trên không trung khẽ co ngón tay lại.
Tim vẫn còn đau âm ỉ.
Tôi đến thế giới này, đã tròn hai mươi năm rồi.
Những năm tháng mất trí nhớ đó, mỗi giây mỗi phút trong “địa ngục Bắc Miến”, tôi đều mong chờ các anh đến cứu mình.
Trước khi biết được sự thật, tôi thật sự xem họ là anh ruột.
Tôi cụp mắt nhìn về phía anh cả.
Anh vẫn mang dáng vẻ chán ghét quen thuộc ấy, tôi lặng lẽ thở dài một hơi.
Dù anh cả đã thu bớt lực, nhưng suy cho cùng anh vẫn xuất thân từ giới xã hội đen.
Chỉ một cú đá, tôi đã như con búp bê rách nát, lăn từ trên bậc thềm xuống dưới.
Máu nhanh chóng loang ra dưới thân tôi.
Anh hai — người mang danh tiến sĩ y khoa — vừa nhìn thấy liền biến sắc.
Anh lao tới ôm lấy tôi, trước tiên kiểm tra hơi thở, rồi bắt mạch cổ.
“Đưa đến bệnh viện! Ngay lập tức!”
Anh gào lên, chẳng buồn để ý anh cả và anh ba đang sững sờ tại chỗ, bế tôi chạy thẳng ra ngoài.
Sắc mặt anh cả hiếm hoi xuất hiện một vết rạn nứt:
“Lão nhị, em chắc là nó không giả vờ chứ?”
Anh hai hoàn toàn phớt lờ.
Anh như mất hồn, lẩm bẩm không ngừng:
“Xa quá rồi… từ đây đến bệnh viện xa quá!”
“Lão tam, gọi 120!”
“Anh cả! Gọi bác sĩ gia đình quay lại, mang toàn bộ huyết thanh và thuốc trong phòng thí nghiệm của em đến đây!”
“Mau lên!!!”
Vừa nói, anh vừa đặt tôi trở lại mặt đất.
“Xoẹt—” một tiếng, anh xé toạc áo trước ngực tôi, trực tiếp bắt đầu ép tim.
Anh ba bị bộ dạng ấy dọa cho hoảng loạn, vội vàng lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.
Anh cả trầm mặt gọi cho bác sĩ gia đình, ném nguyên văn lời anh hai qua điện thoại.
Xe cứu thương đến rất nhanh.
Gần như cùng lúc đó, bác sĩ gia đình cũng dẫn theo một đội, mang theo đủ loại thuốc được “càn quét” từ phòng thí nghiệm của anh hai chạy tới.
Trên xe cứu thương, anh hai đẩy y tá sang một bên, giật lấy ống tiêm, dốc toàn bộ thuốc vào người tôi.
“Không thể nào… sao lại không có phản ứng?”

