“Bây giờ nó chết rồi, anh còn muốn nó không được yên nghỉ sao?”

Cái tát đó dường như khiến Lục Trạch Vũ tỉnh lại được một chút lý trí.

Nhưng anh ta vẫn liều mạng lắc đầu, nhìn tôi với vẻ không thể tiếp nhận.

“Thiên Thiên chết rồi…”

“Không thể nào… không thể nào…”

Anh ta thậm chí còn lao lên nắm chặt vai tôi, chất vấn:

“Kiều Hi, cô đang lừa tôi đúng không…”

“Cô cố ý nói như vậy để lừa tôi, đúng không…”

Tôi hít sâu một hơi, giọng nói nhuốm đầy hận ý:

“Lục Trạch Vũ, trước khi chết, Thiên Thiên vẫn luôn mong được gặp anh một lần.”

“Nó muốn biết vì sao bố nó không yêu nó, mà lại yêu con của người khác.”

“Nó đợi tủy xương phù hợp suốt nửa năm, cứ nghĩ có tủy rồi thì sẽ được sống lại, được mãi mãi ở bên bố mẹ.”

“Nhưng đến lúc chết, nó vẫn không dám tin rằng chính bố nó đã dập tắt toàn bộ hy vọng sống của nó, tự tay hại chết nó.”

“Đừng nói nữa…”

“Không phải như vậy…”

Lục Trạch Vũ không chịu nổi những lời đó, sụp hẳn xuống đất, che mặt khóc nức nở.

“Tôi không phải là không yêu nó.”

“Cũng không phải không đi thăm nó.”

“Tôi luôn nghĩ tình trạng của Thiên Thiên ổn định, còn Lộ Lộ thì nguy cấp, nên mới đưa tủy xương của nó cho Lộ Lộ…”

“Nguy cấp sao?”

Tôi cười nhạt, lặp lại lời anh ta:

“Ai nói với anh là Lộ Lộ nguy cấp?”

“Tôn Tĩnh Tĩnh nói à?”

“Có phải cô ta nói gì, anh cũng tin hết không?”

Lục Trạch Vũ đứng dậy, giọng run run:

“Kiều Hi, anh biết chuyện của Thiên Thiên khiến em rất đau lòng.”

“Nhưng Tĩnh Tĩnh cũng là người đáng thương.”

“Nếu anh không bảo vệ mẹ con họ, thì họ sẽ xong đời…”

Tôi nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc này, tôi đã hoàn toàn hiểu ra.

Người đàn ông trước mặt tôi… đã vô phương cứu chữa đến tận cùng rồi.

10

Đứng trước bia mộ của chính con trai mình, vậy mà anh ta vẫn còn nhớ đến Tôn Tĩnh Tĩnh là “người đáng thương”.

Tôi không thể nghe thêm được nữa, túm lấy anh ta rồi đẩy mạnh ra:

“Cút!”

“Cút ngay đi!”

“Cút về bên cạnh cặp mẹ con đáng thương đó đi!”

“Thiên Thiên không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn nhìn thấy một người cha vô nhân tính như anh!”

Lục Trạch Vũ không kịp đề phòng, bị tôi đẩy ngã sang một bên.

Đúng lúc này, Tôn Tĩnh Tĩnh lại đột nhiên xuất hiện ở nghĩa trang, vội vàng lao tới đỡ Lục Trạch Vũ dậy, vẻ mặt đầy xót xa.

“Trạch Vũ, anh sao rồi, có bị thương ở đâu không?”

Cô ta nhìn anh ta bằng ánh mắt đau lòng, rồi quay sang trừng tôi, tức giận nói:

“Kiều Hi, tôi biết cô mất con nên tâm trạng không tốt, nhưng cũng không thể bạo lực đánh Trạch Vũ như vậy được!”

Nhìn cảnh tượng này, máu trong người tôi sôi lên.

Cặp gian phu dâm phụ này đúng là trơ trẽn đến cực điểm.

Thậm chí còn dám đến tận mộ con trai tôi làm loạn!

Tôi lao lên, dồn hết sức lực tát thẳng vào mặt Tôn Tĩnh Tĩnh một cái.

“Đồ tiểu tam không biết xấu hổ, cô không xứng xuất hiện trước mộ con trai tôi!”

“Nhìn cô thêm một cái tôi cũng thấy bẩn, cút xa ra cho tôi!”

Tôn Tĩnh Tĩnh bị tát liền òa khóc, mặt đầy nước mắt chui tọt vào lòng Lục Trạch Vũ.

“Trạch Vũ, em chỉ có ý tốt đến thăm Thiên Thiên thôi…”

Lục Trạch Vũ theo phản xạ đưa tay kéo Tôn Tĩnh Tĩnh ra sau lưng mình.

“Kiều Hi, có giận thì trút lên tôi, Tĩnh Tĩnh vô tội.”

“Vô tội sao?”

Tôi từng bước áp sát họ, ánh mắt lạnh lẽo hung hãn.

“Cô ta dùng chính con gái mình làm mồi nhử, xúi giục anh lấy đi tủy xương của con trai tôi, cô ta vô tội à?”

Lục Trạch Vũ cố gắng giải thích:

“Tiểu Hi, em nghe anh nói, chuyện tủy xương là anh tự quyết định, không liên quan đến Tĩnh Tĩnh—”

Tôi cười lạnh.

Đến lúc này rồi mà Lục Trạch Vũ vẫn còn muốn che chở cho Tôn Tĩnh Tĩnh.

Được thôi.

Nếu anh ta muốn che, thì che cho tới cùng đi.

“Rất tốt.”

“Cho dù là anh tự nguyện đưa tủy xương cho Tôn Tĩnh Tĩnh, thì tủy xương đó cũng là thứ tôi bỏ ra một trăm vạn mới có được.”

“Chi phí phẫu thuật và nằm viện của Tôn Lộ cộng lại khoảng năm mươi vạn, anh quẹt thẻ của tôi.”

“Tổng cộng một trăm năm mươi vạn.”

“Ngày mai tôi phải nhìn thấy tiền.”

“Nếu không, tôi không ngại để tất cả những người quen biết các người đều rõ ràng các người là loại người gì!”

Nói xong, tôi không thèm nhìn họ thêm một lần nào nữa, quay người rời đi.

“Kiều Hi!”

Lục Trạch Vũ còn muốn đuổi theo, nhưng bị Tôn Tĩnh Tĩnh kéo lại, cô ta tiếp tục giả bộ đáng thương.

“Trạch Vũ, những gì Kiều Hi nói… không phải là thật đấy chứ?”

“Bây giờ em làm gì có tiền để trả cho cô ta.”

“Còn một trăm vạn tiền tủy xương nữa, biết thế em đã không cho Lộ Lộ làm phẫu thuật rồi.”