Thoạt nhìn như sinh viên mới ra trường, nhưng khí chất khi mở lời lại vô cùng chuyên nghiệp.

“Chồng cô là bên có lỗi trong hôn nhân, nên việc cô yêu cầu anh ta ra đi tay trắng là hoàn toàn hợp lý.”

“Chỉ là nếu muốn đòi lại khoản tiền anh ta đưa cho người phụ nữ khác, thì cần có chứng cứ đầy đủ.”

“Tôi có bằng chứng.”

Tôi đưa ra một bản sao kê ngân hàng đã chuẩn bị sẵn:

“Đây là thẻ chi tiêu sinh hoạt của tôi, tất cả chi tiêu từ thẻ phụ đều là do chồng tôi sử dụng. Phí khám chữa bệnh, chuyển khoản… đều là tiền anh ta chi cho người phụ nữ kia.”

Triển Yến không ngờ tôi lại chuẩn bị kỹ đến vậy, cầm bảng sao kê lên khẽ nhướng mày.

“Xem ra cô thật sự quyết tâm ly hôn rồi.”

Tôi không nói nhiều, chỉ giục anh ta soạn hợp đồng ly hôn.

Sau khi tôi xem kỹ các điều khoản, liền ủy quyền cho anh ta gửi cho Lục Trạch Vũ.

Tối hôm đó, Lục Trạch Vũ gọi điện đến, giọng đầy tức tối:

“Kiều Hi, cô muốn làm loạn đến bao giờ nữa đây? Làm ầm một trận còn chưa đủ, giờ còn diễn trò gửi đơn ly hôn cho tôi?”

Tôi lạnh nhạt:

“Xem kỹ điều khoản trong đó đi. Tự giác hoàn trả số tiền, tôi có thể không kiện anh.”

“Thôi đi, thôi đi! Cái trò dọa nạt rẻ tiền này cô định dùng đến bao giờ nữa hả?”

9

Lục Trạch Vũ lại mất kiên nhẫn cắt ngang lời tôi, sau đó mang theo vài phần đắc ý mà nói:

“Anh đã tìm được tủy xương phù hợp mới cho Thiên Thiên rồi.”

“Em cũng không cần thái độ với anh như vậy nữa, ngoan ngoãn nghe lời đi, rất nhanh thôi anh sẽ sắp xếp phẫu thuật cho Thiên Thiên.”

Nói xong, anh ta còn cố tình dừng lại một chút, mang vẻ như đang chờ tôi vui mừng khôn xiết, cảm kích đến rơi nước mắt.

Chỉ tiếc là… đã muộn rồi.

Tôi cười lạnh một tiếng, đối diện ống nghe, chậm rãi từng chữ một:

“Anh xuống địa ngục mà làm phẫu thuật cho Thiên Thiên đi.”

“Kiều Hi, cô đừng có quá đáng, tôi đã rất nhường cô—”

Không đợi anh ta nói hết, tôi trực tiếp cúp máy, không muốn nghe thêm một chữ nào nữa.

Lục Trạch Vũ lại gọi thêm mấy cuộc, tôi đều không bắt máy, cuối cùng dứt khoát tắt nguồn.

Không ngờ ngày hôm sau, Lục Trạch Vũ lại trực tiếp tìm đến nhà tôi.

Ba mẹ tôi vừa thấy anh ta bước vào, cảm xúc lập tức sụp đổ.

Mẹ tôi khóc lớn lao tới đánh anh ta:

“Lục Trạch Vũ, đồ súc sinh! Anh hại chết Thiên Thiên rồi! Trả Thiên Thiên lại cho tôi—”

Ba tôi thì tức giận chộp lấy cán cây lau nhà, đánh thẳng vào người anh ta:

“Cút ra ngoài! Đồ sát nhân—cút!”

Bị đánh bất ngờ, Lục Trạch Vũ sững người trong giây lát, sau đó mặt đỏ bừng, chỉ tay về phía tôi.

“Kiều Hi, cô quá đáng rồi!”

“Cô tự nguyền rủa con trai mình thì thôi, giờ còn kéo cả hai người già cùng diễn kịch lừa tôi nữa!”

“Tôi đã nói rồi, tôi và Tôn Tĩnh Tĩnh chỉ là quan hệ bạn bè, sao cô cứ nghĩ bẩn thỉu như vậy?”

“Còn dùng mấy lời nói dối này để kích thích tôi!”

“Đừng diễn nữa! Mau dẫn tôi đi gặp Thiên Thiên!”

Tôi mặt mày tái nhợt nhìn Lục Trạch Vũ, nắm chặt tay, nghiến răng bật ra từng chữ:

“Được thôi.”

“Bây giờ tôi sẽ dẫn anh đi gặp Thiên Thiên.”

Tôi đạp ga đến tận cùng, lái thẳng về nghĩa trang ngoại ô.

Sắc mặt Lục Trạch Vũ càng lúc càng trắng bệch.

Cho đến khi tôi dừng xe, túm cổ áo anh ta kéo thẳng tới trước bia mộ của Thiên Thiên, rồi hung hăng ném anh ta xuống đất.

“Lục Trạch Vũ!”

“Mở to đôi mắt chó của anh ra mà nhìn cho rõ!”

“Đây chính là Thiên Thiên!”

Lục Trạch Vũ không thể tin nổi, loạng choạng đứng không vững, đảo mắt nhìn quanh, giọng run rẩy:

“Chuyện này… chuyện này là sao?”

“Thiên Thiên đâu? Con trai tôi đâu rồi?”

Tôi nhìn bộ dạng của anh ta, rồi nhìn tấm ảnh của Thiên Thiên trước mặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Anh không thấy sao?”

“Đây chính là Thiên Thiên.”

“Nó đã bị thiêu thành tro, đặt trong cái hộp này rồi.”

“Không thể nào!”

“Cô lừa tôi!”

Nghe tôi nói xong, Lục Trạch Vũ đột nhiên kích động đứng bật dậy, còn định giằng xé tấm ảnh trên bia mộ.

“Đây nhất định là trò lừa của cô!”

“Cô giỏi lừa người nhất!”

“Con trai tôi không thể chết, không thể ở đây!”

“Đừng chạm vào Thiên Thiên!”

Tôi hét lên, lao tới tát thẳng vào mặt Lục Trạch Vũ, như kẻ điên đứng chắn trước bia mộ của Thiên Thiên, nghiến răng trừng mắt nhìn anh ta.

“Lúc Thiên Thiên còn sống, anh nhẫn tâm lấy tủy xương của nó hại chết nó!”