Không còn Lục Trạch Vũ ở đây, trên mặt cô ta cũng không còn vẻ rụt rè giả tạo trước kia, mà ngạo mạn mở miệng:
“Kiều Hi, cô cũng giỏi thật đấy, con trai cô bị bạch cầu sắp chết rồi, vậy mà cô vẫn còn tâm trạng theo dõi cả gia đình chúng tôi.”
“Cô cũng thấy rồi đấy, Lục Trạch Vũ rất thích Lộ Lộ.”
“Tôi hy vọng cô biết điều một chút, sớm ly hôn với Lục Trạch Vũ, để con gái tôi được lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh.”
Tôi cười lạnh nhìn gương mặt vô liêm sỉ đối diện:
“Con gái cô cần lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh, nên cô liền đi phá hoại gia đình hoàn chỉnh của người khác sao?”
“Cô dạy dỗ con gái mình tích cực như vậy, không sợ nó học theo, sau này cũng đi làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác à?”
“Cô dám nguyền rủa con gái tôi!”
Tôn Tĩnh Tĩnh tức đến mặt đỏ bừng, bắt đầu công kích cay độc:
“Vậy cô là thứ gì tốt đẹp?”
“Chẳng qua chỉ dựa vào gia thế tốt mà bám chặt lấy Trạch Vũ không buông!”
“Năm đó chính là cô lợi dụng lúc tôi và Trạch Vũ chia tay, cố tình quyến rũ anh ấy kết hôn.”
“Thế nên con gái tôi mới không có bố.”
“Bây giờ, cô nên trả Trạch Vũ lại cho mẹ con chúng tôi!”
Nghe những lời trơ trẽn của Tôn Tĩnh Tĩnh, tôi chỉ thấy buồn nôn.
“Con gái cô không có bố là vì cô làm tiểu tam của người đã có vợ, bị chính thất đánh đuổi ra khỏi nhà.”
“Bây giờ mới nhớ ra phải đi khắp nơi tìm cha cho con mình.”
“Đê tiện!”
“Cô—”
Tôn Tĩnh Tĩnh không ngờ tôi lại biết rõ chuyện xấu của cô ta như vậy, tức đến mặt đỏ tía tai, nghiến răng ken két:
“Cô đúng là độc ác.”
“Bảo sao con trai cô lại mắc thứ bệnh đó.”
“Đúng là đáng đời—”
“Chát!”
Cái tát này, tôi đã nhịn rất lâu rồi.
8
Ngay khi nghe Tôn Tĩnh Tĩnh lôi con trai tôi vào, tôi lập tức dồn hết sức lực, tát thẳng vào mặt cô ta.
“Cái miệng thối tha bẩn thỉu này không xứng nhắc đến con trai tôi!”
Tôn Tĩnh Tĩnh hét lên rồi ngã lăn ra đất, đang định phản kháng thì ánh mắt liếc thấy gì đó, lập tức thay đổi thái độ.
Cô ta lập tức từ dáng vẻ chanh chua biến thành yếu đuối tội nghiệp, ôm mặt khóc lóc, nước mắt rưng rưng nhìn tôi.
“Kiều Hi, xin cô đừng như vậy… cô muốn mắng tôi, sỉ nhục tôi thế nào cũng được, nhưng xin đừng nguyền rủa con gái tôi chết yểu, cũng đừng nói xấu Trạch Vũ là đồ ăn bám…”
“Trạch Vũ chỉ là vì có trách nhiệm, muốn chăm sóc mẹ con tôi thôi… hu hu hu…”
“Kiều Hi!”
Chưa để cô ta nói xong, giọng gào giận dữ của Lục Trạch Vũ đã vang lên từ phía sau.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ta đẩy mạnh một cái, lảo đảo suýt ngã.
Anh ta mặt mày u ám, vội vàng chạy tới đỡ Tôn Tĩnh Tĩnh dậy, dịu giọng hỏi:
“Em không sao chứ? Có đau không?”
Con gái cô ta là Tôn Lộ cũng bật khóc lớn, vừa khóc vừa chỉ tay về phía tôi:
“Đồ xấu xa! Cô lại đánh mẹ cháu! Cô luôn bắt nạt mẹ cháu! Có phải đợi mẹ cháu chết rồi cô mới vui không?”
Cảnh tượng ồn ào khiến người xung quanh kéo đến xem, ai cũng bàn tán xôn xao:
“Tiểu tam thời nay thật trơ trẽn, con cái người ta còn ở đây mà dám đánh cả vợ chính thức.”
“Đúng thế, nghe đứa bé nói thì đây không phải lần đầu nữa, thật mất mặt.”
“Nhìn là biết loại đàn bà tự bám lấy đàn ông, đến cả người đàn ông kia cũng chẳng buồn liếc nhìn cô ta.”
…
Tôi nghe những lời xì xào ấy mà chỉ thấy nực cười vô cùng.
Kẻ gây hại trong mắt họ lại trở thành nạn nhân, còn tôi – người vợ bị phá nát gia đình – lại trở thành “tiểu tam” trong miệng họ.
Lục Trạch Vũ cũng trừng mắt căm hận nhìn tôi:
“Kiều Hi, bây giờ trông cô chẳng khác gì đàn bà đanh đá ngoài chợ, tôi nhìn một cái cũng không chịu nổi!”
“Nhìn không nổi thì cút đi.”
Tôi lạnh lùng nhìn cặp đôi diễn kịch kia, thù hận trong lòng không ngừng dâng lên.
Đã không biết điều, vậy thì tôi sẽ để họ phải trả giá!
Tôi tiến lên vài bước, từ trên cao nhìn xuống Lục Trạch Vũ:
“Ba ngày tôi cho anh đã hết, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa thấy cô ta hoàn tiền lại!”
“Đã vậy, xem ra chúng ta chẳng thể ly hôn trong hòa bình rồi. Cứ chờ trát hầu tòa đi!”
Nói xong, tôi không do dự quay người bỏ đi.
Khi tôi rời đi, còn nghe thấy giọng Tôn Tĩnh Tĩnh vừa giả bộ vừa không kìm nổi phấn khích:
“Trạch Vũ, Kiều Hi nói muốn ly hôn với anh thật sao?”
Ngay sau đó là tiếng cười nhạt đầy khinh thường của Lục Trạch Vũ:
“Chỉ dựa vào cô ta? Hừ… đời này cô ta chẳng bao giờ dám ly hôn với tôi đâu.”
Chính câu nói cuối cùng ấy khiến quyết tâm ly hôn của tôi càng thêm kiên định.
Ngay trong ngày hôm đó, tôi nhờ Lý Nhiễm giúp liên hệ luật sư ly hôn.
Cô ấy nhanh chóng đưa tôi đến văn phòng luật của một sinh viên cũ ngành luật của mình.
Luật sư tên là Triển Yến, ngoại hình sáng sủa, ăn mặc đơn giản.

