Tôi cười lạnh, chất vấn.
“Lục Trạch Vũ, tôi luôn nghĩ vợ chồng là một thể, có những chuyện không cần phân chia quá rõ ràng.”
“Nhưng bây giờ xem ra, là anh không xứng.”
“Anh không xứng làm chồng, càng không xứng làm cha!”
“Tôi đúng là không có công việc.”
“Nhưng cổ phần công ty ba mẹ cho tôi mỗi năm mang về hàng chục triệu tiền chia lợi nhuận.”
“Nhà cửa, xe cộ trong nhà đều là tôi mua!”
“Còn tiền lương bác sĩ ít ỏi mỗi tháng của anh thì sao?”
“Anh đem hết ném vào mẹ con Tôn Tĩnh Tĩnh.”
“Anh đã từng đưa cho tôi và Thiên Thiên dù chỉ một đồng chưa?”
“Cuối cùng thậm chí còn lấy cả tủy xương của Thiên Thiên đi lấy lòng bọn họ!”
“Ăn bám mà còn quay lại trách tôi, anh có biết xấu hổ không?”
“Anh xứng sao?”
Rõ ràng Lục Trạch Vũ bị mấy chữ “ăn bám” kích thích, hoàn toàn mất kiểm soát, không còn giữ được vẻ bình tĩnh giả tạo.
“Chỉ là một ít tủy xương thôi!”
“Cho dù tôi đưa cho Lộ Lộ thì có sao?”
“Cô có phải đang sỉ nhục người quá không?”
“Cô chờ đó Kiều Hi!”
“Tôi sẽ lập tức đi tìm người có tủy xương phù hợp!”
“Tôi xem cô còn lý do gì để trách tôi nữa!”
Nói xong, Lục Trạch Vũ quay người bước đi.
Đi được mấy bước lại quay lại, định nhét đống đồ chơi và trái cây cho tôi, nhưng bị tôi ghét bỏ ném thẳng ra ngoài.
“Cút!”
Tôi đóng sầm cửa, khóa chặt, một tiếng “rầm” vang lên, chặn anh ta lại bên ngoài.
Tang lễ của Thiên Thiên được tổ chức sau đó một tuần.
Tôi như một cái xác không hồn đứng bên bia mộ, hốc mắt đỏ sậm, nét mặt đờ đẫn, nhìn dòng người ra vào mà như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Tai tôi chỉ còn văng vẳng tiếng khóc già nua của ba mẹ, cùng bóng dáng tất bật ra vào của Lý Nhiễm.
Trong mắt tôi, dường như chỉ còn lại tấm ảnh trên bia mộ.
Từ ngày xảy ra chuyện đến giờ đã tròn một tuần, tôi gần như chưa hề chợp mắt.
Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, tôi liền nhìn thấy ánh mắt không cam lòng, đầy mong mỏi được gặp bố của con trai tôi trước lúc chết.
7
Ánh mắt ấy như một con dao nhọn, trực tiếp khoét thẳng vào tim tôi, đau đến không thể thở nổi.
Sau khi tang lễ kết thúc, Lý Nhiễm cứ liên tục khuyên tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, vì tinh thần tôi vẫn luôn hoảng loạn, hoàn toàn không bình thường.
Nhưng tôi chẳng thể nghe lọt tai lời cô ấy, chỉ cảm thấy ồn ào đến khó chịu.
Nhân lúc mọi người không để ý, tôi tự lái xe rời khỏi nhà.
Tôi lái xe vô định, đến khi hoàn hồn lại thì đã dừng trước cửa bảo tàng khoa học kỹ thuật.
Sau khi Thiên Thiên đổ bệnh, con vẫn luôn rất muốn đến đây một lần, nhưng vì lo cho tình trạng của con nên tôi chưa từng dẫn con tới.
Giờ thì cuối cùng tôi cũng đã đến, chỉ là Thiên Thiên… vĩnh viễn không còn nhìn thấy nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng, lẩm bẩm nói:
“Thiên Thiên… mẹ đưa con đến bảo tàng khoa học mà con thích nhất rồi đây… xin lỗi con… mẹ đã thất hứa…”
Tôi còn đang chìm trong nỗi bi thương thì bỗng nghe phía sau vang lên một giọng nói không hề xa lạ.
“Mẹ ơi, bố Lục! Mau nhìn kìa, đó là tàu vũ trụ con thích nhất!”
“Lộ Lộ giỏi lắm! Đợi con khỏi bệnh rồi, bố Lục sẽ dẫn con đi xem tàu vũ trụ thật!”
Tôi quay người theo hướng âm thanh, vừa lúc nhìn thấy Lục Trạch Vũ cúi người ôm Tôn Lộ vào lòng, gương mặt tràn đầy yêu chiều.
Hoàn toàn là dáng vẻ của một người cha mẫu mực.
Còn Tôn Tĩnh Tĩnh đứng bên cạnh thì hạnh phúc nũng nịu:
“Trạch Vũ, anh cưng chiều Lộ Lộ quá rồi đấy! Con bé thích gì anh cũng chiều theo, cứ thế này sớm muộn cũng làm hư nó.”
Lục Trạch Vũ đáp lại rất tự nhiên, cẩn thận lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Tôn Lộ.
“Con gái thì nên được chiều chuộng một chút, lớn lên mới không bị mấy gã đàn ông xấu chỉ vài câu ngon ngọt là lừa đi mất.”
Giọng anh ta dịu dàng đến cực điểm.
Nghe vậy, mắt Tôn Tĩnh Tĩnh lập tức đỏ hoe.
“Trạch Vũ… nếu năm đó em có một người bố như anh, có lẽ em đã không vì bốc đồng mà chia tay anh, cũng sẽ không…”
“Thôi, chuyện cũ đừng nhắc nữa.”
“May mà bây giờ vẫn chưa muộn.”
Nói xong, cô ta tràn đầy hạnh phúc nhìn Lục Trạch Vũ, anh ta cũng mỉm cười đáp lại.
Còn Tôn Lộ thì giống như một tiểu hồ ly tinh, đột nhiên chỉ vào Tôn Tĩnh Tĩnh cười lớn:
“Mẹ đỏ mặt rồi kìa, ha ha ha… mẹ thích bố Lục! Bố Lục cũng thích mẹ!”
“Lộ Lộ, không được trêu mẹ.”
Tôn Tĩnh Tĩnh giả vờ trách nhẹ con gái, nhưng ánh mắt nhìn Lục Trạch Vũ lại tràn đầy hưởng thụ.
Tôi đứng không xa nhìn cảnh tượng ấy, chỉ cảm thấy hận ý trong lồng ngực đã dâng lên đến cực hạn.
Ngay lúc tôi siết chặt nắm tay, chuẩn bị lao lên, Tôn Tĩnh Tĩnh đã phát hiện ra tôi.
Cô ta lập tức ra hiệu cho Tôn Lộ, con bé hiểu ý liền giả vờ làm nũng đòi uống nước trái cây, kéo Lục Trạch Vũ đi mua.
Hai người vừa rời đi, Tôn Tĩnh Tĩnh liền kiêu ngạo bước về phía tôi.

