Sau đó, sẽ âm thầm tặng ta vài thứ.

Là một viên mực quý khó tìm.

Là một bản y thư hiếm gặp.

Cẩn thận dè dặt, không dám quá đường đột.

Hắn như đang vụng về học cách đối xử tử tế… với một nữ nhân mà hắn từng tổn thương.

Cho đến một đêm, tiểu bếp trong viện ta vì hạ nhân sơ suất mà bén lửa.

Gió giúp lửa lan nhanh, chỉ chốc lát đã cháy đến chính phòng.

Khói đặc cuồn cuộn, ta mắc kẹt trong phòng, ho đến mức gần như nghẹt thở.

Ngay khoảnh khắc ta nghĩ mình sẽ chết cháy trong biển lửa ấy—

Một bóng người quen thuộc đột nhiên lao qua khói đặc, xông vào trong.

Là Phó Mục Hành.

Tóc hắn rối bời, áo cháy xém, mặt dính đầy bụi than, đôi mắt hoảng loạn chưa từng có.

“Lâm Vãn!”

Vừa thấy ta, hắn gần như nhào đến, ôm chặt ta vào lòng, siết đến mức như muốn nghiền ta tan ra.

Toàn thân hắn khẽ run, giọng khàn đặc:

“nàng không sao là tốt rồi.”

Ta bị sặc khói đến không thể nói thành lời, chỉ cảm nhận được tiếng tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, từng nhịp nặng nề như vang trong màng tai.

Hắn không chút do dự cởi áo ngoài, quấn kín người ta, bế ta lên, dùng thân mình che chắn, loạng choạng lao ra khỏi biển lửa.

Tới khi đứng ở bãi đất trống bên ngoài viện, được hạ nhân nghe tin chạy đến vây quanh, hắn mới như kiệt sức, chậm rãi đặt ta xuống.

Nhưng tay hắn… vẫn siết chặt tay ta, không chịu buông.

Dưới ánh lửa rực rỡ, hắn cúi đầu nhìn ta, trong ánh mắt là nỗi sợ hãi chưa nguôi cùng một thứ cảm xúc sâu nặng mà ta chưa từng thấy bao giờ.

“May mà nàng không sao.”

Hắn lặp đi lặp lại câu nói ấy, giọng nói mang theo sự run rẩy của kẻ vừa thoát khỏi cái chết.

Cảm động không?

Có lẽ… một chút.

Nhưng nhiều hơn cả, là một cảm giác ngơ ngác của người đã đi qua thời khắc quan trọng nhất.

Vào lúc hắn cuối cùng cũng nhìn rõ sự tốt đẹp của ta, cuối cùng cũng nhận ra có lẽ mình đã động lòng với ta—

Thì trái tim ta, đã sớm nguội lạnh, sau từng lần thất vọng và tổn thương.

“Lâm Vãn.”

Hắn nhìn ta, ánh mắt chân thành mà bất an:

“Chuyện trước kia, tất cả đều là lỗi của ta.

Ta nhìn người không rõ, khiến nàng chịu uất ức.

Chúng ta… có thể bắt đầu lại không?”

Ta nhìn hắn—

Người nam nhân ta từng âm thầm yêu suốt bao năm, giờ đây lại tự hạ mình cầu xin sự tha thứ của ta.

Nếu là mấy tháng trước, có lẽ ta sẽ vui đến phát khóc.

Nhưng bây giờ…

Ta khẽ lắc đầu.

Trong đôi mắt hắn bỗng vụt tối lại, ta chậm rãi mở lời, giọng rất nhẹ nhưng vô cùng kiên quyết:

“Phó Mục Hành, muộn rồi.”

Sắc mặt hắn tái đi:

“Vì sao? Trong tim nàng… vẫn còn ta đúng không?”

Ta mỉm cười, chân thành nói:

“Từng có.

Rất sâu, rất nhiều.

Nhưng trái tim đó đã bị sự lạnh nhạt, nghi kỵ và từng lần vì Lâm Đường mà hi sinh ta, bào mòn sạch sẽ rồi.”

Nhìn thấy đau đớn cuộn trào trong mắt hắn, ta tiếp tục:

“Kính vỡ khó lành, nước đổ khó hốt.

Giữa chúng ta không chỉ có Lâm Đường, mà còn là quá khứ từng khiến ta toàn thân đầy thương tích.

Ta mệt rồi, không muốn tiếp tục sống trong bóng tối ấy nữa.

Cũng không muốn ép bản thân chấp nhận một lời xin lỗi đến quá muộn, cùng một thứ tình cảm mà ngay cả chính chàng, cũng chưa chắc đã hiểu rõ.”

Ta lấy ra tờ hòa ly thư đã viết sẵn và luôn mang theo bên người.

“Để ta đi.

Với chàng, với ta, đều là giải thoát.”

Phó Mục Hành chết lặng nhìn tờ hòa ly thư ấy, như đang nhìn vào bản tuyên án cuối cùng.

Môi hắn khẽ mấp máy, cuối cùng… lại không thể nói ra bất kỳ lời nào.

Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng của hắn, lúc này đỏ rực đầy đáng sợ, chan chứa hối hận và tuyệt vọng.

Hắn hiểu rồi—

Hắn thật sự, vĩnh viễn… mất ta rồi.

Ngày ta rời khỏi Phó phủ, trời nắng đẹp.

Ta không mang theo quá nhiều đồ, chỉ gói ghém ít y phục và mấy tờ giấy tờ nhà đất lão phu nhân tặng làm lễ cảm ơn.

Phó Mục Hành gộp toàn bộ sính lễ của ta, cộng thêm phần hồi môn riêng do hắn chuẩn bị, tổng cộng mười rương lớn.

Hắn đứng trước cổng phủ, nhìn ta, ánh mắt cô tịch, bao lời muốn nói cuối cùng chỉ hóa thành một câu:

“Lâm Vãn, nàng chờ ta…

Ta sẽ tới tìm nàng ngay.”

Ta không đáp.

Chỉ dứt khoát xoay người, bước lên xe ngựa.

Xe ngựa lăn bánh, rời khỏi cổng lớn phủ Phó, tiến vào con phố náo nhiệt, tiến về phía một tương lai chưa biết… nhưng tràn đầy hy vọng.

Nắng ngoài cửa sổ chói chang, ta khẽ nheo mắt, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên.

Đã từng có lúc, ta nghĩ gả vào Phó gia là rơi xuống vực sâu.

Không ngờ, chính nơi này lại giúp ta tìm lại bản thân đã đánh mất, cũng chính tay ta cắt đứt gông xiềng trói buộc mình.

Từ nay về sau, trời cao đất rộng, đâu đâu cũng là nhà.

“Lâm Vãn.”

Ta vén rèm xe, nhìn thấy Phó Mục Viễn đang cưỡi ngựa theo sau.

“Ngươi theo tới đây làm gì? Có gì nói mau, đừng cản đường ta.”

Phó Mục Viễn cười rạng rỡ:

“Vậy ta nên nói gì đây?

Là nói ta đã nhất kiến chung tình với nàng tại thi hội năm ấy,

Hay nói vì nàng mà ta bỏ cả hôn sự, không chịu cưới ai?”

“Lâm Vãn, ngày tháng còn dài, ta muốn từ từ nói với nàng.”

Ta nhìn dáng vẻ của hắn.

Từ từ nói…

Có lẽ, cũng không phải không thể.

(hoàn)