“Luật sư phía Chu Duệ liên hệ với tôi, nói rằng anh ta muốn gặp cô trước phiên tòa. Anh ta nói… có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”

“Không gặp.” Tôi dứt khoát từ chối.

“Có gì thì để anh ta nói ở tòa.”

Tôi không muốn cho anh ta bất kỳ cơ hội nào nữa để lay chuyển quyết tâm của mình.

Nhưng tôi không ngờ rằng, Chu Duệ lại dùng một cách hoàn toàn ngoài dự đoán – để xuất hiện lần nữa trong cuộc đời tôi.

Chiều hôm đó, tôi đang vẽ tranh bên bờ biển, thì một bóng dáng quen thuộc nhưng xa lạ xuất hiện trước giá vẽ của tôi.

Là Chu Duệ.

Anh ta gầy hơn lần cuối tôi gặp, làn da sạm nắng, bó bột ở chân đã được tháo, nhưng đi vẫn khập khiễng. Tay xách một giỏ hoa quả, gương mặt mang theo nụ cười lấy lòng và đầy thấp thỏm.

“Hứa Nặc, anh… anh tìm được em rồi.”

Tim tôi chợt thắt lại, cây cọ suýt rơi khỏi tay.

Anh ta làm sao tìm được tôi?

Rõ ràng tôi đã cắt đứt mọi liên lạc.

“Anh sao lại ở đây?” Tôi đứng dậy, cảnh giác nhìn anh ta.

“Anh… anh tìm em rất lâu rồi. Anh đến Vân Nam, họ nói em xin nghỉ phép. Anh đoán em có thể đến thành phố biển, nên anh… tìm từng thành phố một…”

Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, trông như đã rất lâu không ngủ ngon.

Từng thành phố một mà tìm?

Tôi sững sờ. Không thể tưởng tượng nổi, anh ta đã kéo theo cái chân bị thương, đi xuyên nửa Trung Quốc chỉ để tìm tôi.

“Chu Duệ, rốt cuộc anh muốn gì?” Giọng tôi lạnh hẳn,

“Tôi nói rất rõ rồi, giữa chúng ta – đã kết thúc.”

“Không! Chưa kết thúc!” Anh ta kích động bước tới, nắm lấy tay tôi,

“Hứa Nặc, cho anh một cơ hội nữa, chỉ một lần cuối thôi! Anh thực sự đã nhận ra lỗi rồi!”

“Buông ra!” Tôi vùng vẫy, nhưng anh ta giữ rất chặt.

“Hứa Nặc, nhìn đi!” Anh ta bất ngờ lấy ra hai cuốn sổ đỏ từ túi áo, nhét vào tay tôi.

Tôi cúi đầu nhìn – là hai cuốn sổ hồng nhà đất hoàn toàn mới.

Tên chủ sở hữu – đều là tên tôi.

9

Tôi sững người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đây là… có ý gì?”

“Đây là hai căn nhà cũ mà bố mẹ anh để lại. Một căn ở Nhị Hoàn, một căn ở Tam Hoàn. Giờ đều đứng tên em.” Chu Duệ nhìn tôi, trong mắt lộ ra sự điên cuồng như đánh cược tất cả,

“Hứa Nặc, em xem, bây giờ anh chẳng còn gì nữa. Anh đưa hết tất cả cho em rồi: thẻ lương, nhà cửa, mọi thứ của anh… Em quay về được không?”

Tôi nhìn chằm chằm hai quyển sổ đỏ trong tay, rồi lại nhìn anh ta – chỉ cảm thấy nực cười đến cực điểm.

Anh ta nghĩ rằng, chỉ cần hai căn nhà là có thể mua chuộc tôi? Là có thể xóa sạch mọi tổn thương mà anh ta và mẹ anh ta đã gây ra cho tôi sao?

“Chu Duệ, anh bị điên rồi à?” Tôi ném thẳng mấy cuốn sổ đỏ vào mặt anh ta,

“Anh tưởng tôi vì tiền của anh, vì nhà của anh sao? Tôi nói cho anh biết, mấy thứ này, tôi chẳng thèm!”

Sổ đỏ rơi tung tóe đầy đất, bìa đỏ chói đập vào mắt, nổi bật trên nền cát vàng lấp lánh, gai cả mắt.

“Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Tôi chỉ về phía xa, hét lên với anh ta.

“Anh không đi!” Anh ta lại quỳ xuống, ôm chặt lấy chân tôi, vừa khóc vừa nức nở,

“Hứa Nặc, anh xin em đấy! Anh không thể sống thiếu em! Mất em rồi, anh mới biết em quan trọng đến nhường nào! Nhà mà không có em, thì không còn là nhà nữa! Mẹ anh… mẹ anh cũng biết sai rồi, bà ấy ngày nào cũng khóc, nói xin lỗi em…”

“Bà ta biết sai rồi?” Tôi như nghe thấy chuyện cười lớn nhất thế giới,

“Bà ta hối hận vì không trói anh lại chặt hơn thì có? Hay là hối hận vì chưa kịp chuyển hết tài sản chung của chúng ta thì đúng hơn?”

“Không phải vậy! Mẹ anh thật sự hối hận rồi!” Chu Duệ vội vàng giải thích,

“Còn Lâm Na, anh với cô ấy thật sự chỉ là đồng nghiệp! Hôm đó ở bệnh viện là mẹ anh ép anh kéo cô ấy diễn kịch để gạt em! Anh với cô ấy không có gì hết!”

“Đủ rồi!” Tôi cắt lời,

“Chu Duệ, những chuyện đó với tôi – giờ đã không còn quan trọng. Quan trọng là… tôi đã không còn yêu anh nữa.”

Lúc nói ra câu đó, tim tôi như bị ai đó khoét mạnh một nhát.

Đúng vậy, không còn yêu nữa.

Từ khoảnh khắc anh đưa thẻ lương cho mẹ mình.

Từ khoảnh khắc anh không chút do dự chọn mẹ thay vì tôi.

Tình yêu của tôi – đã bị bào mòn, từng chút một, cho đến khi chẳng còn gì.

Cơ thể Chu Duệ cứng đờ, anh ta từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt là tuyệt vọng cùng không thể tin nổi.

“Em… em nói gì cơ?”

“Tôi nói, tôi không còn yêu anh nữa.” Tôi lặp lại từng chữ, rõ ràng rành mạch,

“Nên làm ơn đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Giữa chúng ta, mối liên hệ duy nhất còn lại – là ở tòa.”

Nói xong, tôi thu dọn giá vẽ và đồ đạc, xoay người rời đi.

Lần này, anh ta không đuổi theo nữa.

Tôi không quay đầu, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng đó – vẫn đang bám theo sau lưng tôi.

Về đến căn hộ, tôi đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, trượt dần xuống sàn.

Nước mắt, cuối cùng vẫn không kiềm được mà rơi xuống.

Tôi cứ nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ. Tôi cứ nghĩ mình có thể thờ ơ không quan tâm. Nhưng khi tự mình thốt lên ba chữ “không còn yêu”, tim tôi vẫn đau nhói.

Dù sao… người đó cũng từng là người tôi yêu bằng cả tuổi thanh xuân.

Tôi bật khóc, khóc đến khi kiệt sức.

Khóc xong, tôi lau khô nước mắt…

HẾT