Mới được nửa chừng, Chu Duệ về đến.
Anh ta tập tễnh bước vào, nhìn thấy tôi đang thu dọn, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Hứa Nặc… em nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?” – Giọng anh ta khản đặc, như bị nghẹn lại.
7
Tôi không dừng lại động tác trong tay, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta lấy một lần, chỉ thản nhiên nói:
“Bạc tình ư? Chu Duệ, anh đặt tay lên lương tâm mà tự hỏi đi, giữa chúng ta, rốt cuộc là ai bạc tình trước?”
“Là anh sai, anh không nên đưa thẻ lương cho mẹ anh, không nên lừa em…” Chu Duệ bước tới, muốn từ phía sau ôm lấy tôi, nhưng tôi nghiêng người né tránh.
Anh ta ôm hụt, loạng choạng một cái, phải vịn tường mới đứng vững. Vết thương ở chân dường như bị động đến, anh ta đau đến hít mạnh một hơi.
“Chu Duệ, đừng diễn nữa, tôi mệt rồi.” Tôi đặt cuốn sách cuối cùng vào vali, kéo khóa lại.
“Vấn đề giữa chúng ta, từ trước đến nay chưa bao giờ chỉ là một tấm thẻ lương. Mà là anh – là anh chưa từng coi tôi như một người bạn đời độc lập, xứng đáng được tôn trọng. Trong lòng anh, lời mẹ anh luôn đúng, còn cảm xúc của tôi thì chẳng đáng kể.”
“Không phải vậy! Hứa Nặc, không phải vậy!” Anh ta cuống cuồng lắc đầu.
“Anh yêu em! Anh thật sự yêu em!”
“Yêu?” Tôi quay người lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào anh ta, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai.
“Tình yêu của anh là để tôi mất mặt giữa siêu thị vào đúng ngày kỷ niệm kết hôn sao?
Tình yêu của anh là khi tôi chất vấn, anh cho rằng tôi làm quá, vô lý gây chuyện sao?
Tình yêu của anh là cùng mẹ anh bày hết vở khổ nhục kế này đến vở khác để lừa tôi sao?”
Mỗi câu tôi nói, tôi lại tiến lên một bước. Ánh mắt tôi lạnh lẽo, sắc bén như dao, từng nhát cứa thẳng vào tim anh ta.
Anh ta bị tôi ép lùi dần từng bước, sắc mặt trắng bệch như giấy, không nói nổi một lời.
“Chu Duệ, tình yêu của anh quá rẻ rúng.” Tôi đứng trước mặt anh ta, nói khẽ,
“mà cũng quá nặng nề. Tôi gánh không nổi. Vì vậy, buông tha cho nhau đi.”
Nói xong, tôi kéo vali, chuẩn bị rời đi.
“Không!” Anh ta bỗng phát điên, ôm chặt lấy vali của tôi rồi quỳ sụp xuống.
“Hứa Nặc, em đừng đi! Em đừng rời bỏ anh! Anh không thể sống thiếu em! Anh thay đổi! Anh thay đổi tất cả! Sau này anh đều nghe theo em! Thẻ lương, nhà cửa, mọi thứ đều cho em! Chỉ cần em đừng rời xa anh!”
Anh ta khóc như một đứa trẻ, nước mũi nước mắt giàn giụa, đâu còn chút dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn thường ngày.
Nếu là trước đây, thấy anh ta như vậy, tôi nhất định sẽ mềm lòng.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy bi ai.
Một người đàn ông ba mươi tuổi, khi đối mặt với vấn đề, không nghĩ cách giải quyết tận gốc, mà lại chọn cách quỳ xuống, khóc lóc – phương thức ấu trĩ và cực đoan nhất – để cầu xin sự tha thứ của tôi.
Anh ta vẫn chưa hiểu. Thứ tôi cần, chưa bao giờ là tiền của anh ta, nhà của anh ta.
Thứ tôi cần là một người có thể đứng sóng vai cùng tôi, cùng nhau đối mặt với phong ba, chứ không phải một “đứa con” mà tôi phải dè chừng từng lời, nhẫn nhịn từng bước.
“Chu Duệ, đứng lên đi.” Giọng tôi không gợn chút cảm xúc.
“Anh như vậy, chỉ khiến tôi càng khinh thường anh hơn.”
“Anh không đứng lên!” Anh ta ôm chặt vali của tôi.
“Trừ khi em đồng ý không đi!”
Đúng lúc hai bên giằng co không dứt, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Mẹ chồng dẫn theo mẹ con Lâm Na, hùng hổ xông vào.
Khi bà ta nhìn thấy Chu Duệ đang quỳ dưới đất, lập tức nổ tung.
“Chu Duệ! Đứng lên ngay cho tao! Mày còn là đàn ông không hả? Vì một con đàn bà mà quỳ xuống, mặt mũi nhà họ Chu đều bị mày vứt sạch rồi!”
Bà ta lao tới, định kéo Chu Duệ đứng dậy.
“Mẹ! Mẹ đừng xen vào!” Chu Duệ đẩy bà ta ra, vẫn không buông tay.
Không kéo được con trai, mẹ chồng liền trút toàn bộ cơn giận lên tôi.
“Hứa Nặc! Đồ hồ ly tinh! Mày hại con trai tao ra nông nỗi này, mày hài lòng rồi chứ? Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao còn thở, mày đừng hòng ly hôn với Chu Duệ! Cũng đừng hòng mang đi một xu nào của nhà họ Chu!”
Vừa chửi, bà ta vừa lao về phía tôi, dường như muốn đánh tôi.
Tôi đã sớm đề phòng, nghiêng người tránh được.
Còn Lâm Na – người nãy giờ đứng xem – lúc này lại đột nhiên “dũng cảm” xông lên, chắn trước mặt tôi, giả bộ khuyên can:
“Dì ơi, dì đừng kích động! Có gì từ từ nói!”

