Hình ảnh không rõ lắm, nhưng nhìn được kẻ đó mặc áo len cổ lọ màu hồng cánh sen.

Cảnh sát lại đưa ra một hóa đơn mua hàng:

“Qua điều tra, chúng tôi xác nhận chiếc áo len đó là quà mà chồng cô mua tặng cô cách đây một tháng.”

“Ngoài ra, chúng tôi cũng tìm được vài dấu vân tay trong xe.”

“Trừ lái xe và ông Phương, thì chỉ có dấu của cô là trùng khớp.”

Chưa đợi tôi biện giải, họ tiếp tục đưa ra bản in cuộc trò chuyện.

“Chúng tôi còn phát hiện, cùng ngày hôm đó cô đã trao đổi với luật sư, yêu cầu soạn thảo một bản thỏa thuận tài sản hôn nhân.”

“Trong đoạn chat, cô có nói rõ muốn yêu cầu chuyển khoản một khoản tiền lớn. Cô còn hỏi luật sư nếu chồng không đồng ý thì phải làm thế nào.”

Viên cảnh sát gõ nhẹ lên bàn:

“Cô Hà, phiền cô giải thích.”

“Hiện tại, cả chứng cứ và động cơ gây án… đều đang hướng về phía cô.”

Đúng là nữ chính của truyện có khác.

Chắc chắn Phương Mẫn Quân đã tính sẵn — nếu tôi không lên xe đó, hoặc chẳng may sống sót, thì phải lập tức có cách đối phó.

Nếu tôi là người ngoài, e rằng cũng sẽ hiểu nhầm là do tôi ra tay.

Nhưng tôi không hề hoảng loạn, ngược lại rất bình tĩnh, nhìn cảnh sát rồi đưa ra một yêu cầu:

“Thưa các anh, tôi có thể ăn gì đó không?”

Tôi sờ bụng mình.

Cả ngày nay, sợ Phương Mẫn Quân nhân cơ hội giở trò, tôi vẫn chưa được ăn uống tử tế.

Lúc này, tôi đói đến mức không chịu nổi nữa rồi.

Cảnh sát có hơi bất ngờ, có lẽ vì ngại tôi đang mang thai nên vẫn đồng ý để tôi ăn uống.

Khi được ăn bữa cơm nóng hổi, tôi mới hoàn toàn thả lỏng cơ thể.

Đến khi lau miệng xong, tôi mới phát hiện ra ánh mắt của mấy cảnh sát nhìn tôi có phần kỳ lạ.

Một nữ cảnh sát nhíu mày hỏi:

“Cô Hà, chồng cô có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cô không lo lắng sao?”

Tôi cụp mắt xuống:

“Nếu tôi nói tôi từng nhắc nhở anh ấy, các anh có tin không?”

Phương Gia Văn gặp nạn, trong lòng tôi cũng không dễ chịu gì.

Thật ra anh ấy đối xử với tôi không tệ, tôi cũng từng thật lòng mong có thể sống bên anh đến đầu bạc răng long.

Nhưng sự thiên vị của anh dành cho Phương Mẫn Quân, đã khiến hy vọng cuối cùng trong tôi cạn kiệt.

Giờ đây cảm xúc nhiều hơn là: đồng cảm — giữa những kẻ pháo hôi với nhau, có người ngã xuống, tôi không thể không thấy buồn.

Đúng lúc đó, một cảnh sát khác bước vào.

Anh ta nói nhỏ với hai người còn lại:

“Cô ấy đang mang thai, luật sư bên nhà họ Phương vừa làm xong thủ tục xin bảo lãnh tại ngoại.”

Tôi có hơi tiếc nuối.

So với bên ngoài, tôi thà ở lại trong đồn cảnh sát — nơi Phương Mẫn Quân hoàn toàn không thể ra tay.

Nhưng ba mẹ chồng thì không nghĩ vậy.

Trước khi rời khỏi phòng thẩm vấn, tôi nhìn cảnh sát, giọng đầy ẩn ý:

“Các anh có thể chưa biết…”

“Con bé con riêng nhà tôi ấy, rất nhỏ mọn. Bất cứ món quà nào chồng tôi mua cho tôi, nó đều bắt ông ấy mua thêm một cái y chang cho nó.”

“Chiếc xe xảy ra tai nạn đó đứng tên mẹ chồng tôi. Bản thân tôi thậm chí không có quyền vào gara nơi xe đỗ.”

“Chìa khóa xe, số người có thể lấy được — cũng chỉ có vài người mà thôi.”

Trước cửa đồn cảnh sát, sắc mặt ba mẹ chồng tôi vô cùng khó coi.

Vừa lên xe, mẹ chồng lập tức trách móc:

“Cô báo công an làm gì? Làm ầm lên rồi, mất mặt cả nhà họ Phương!”

“Còn tự mình vào đồn cảnh sát nữa, cô biết ngoài kia người ta đang bàn tán ra sao không?!”

Ba chồng thì nhìn tôi bằng ánh mắt băng giá:

“Sau này đừng làm gì nữa.”

“Gia Văn đã xảy ra chuyện rồi, nhà họ Phương không thể loạn thêm được.”

“Cảnh sát bên đó để tôi xử lý. Còn cô, bất cứ chuyện gì cũng đừng nói nữa. Có ai hỏi, thì bảo là không biết.”

Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.

Họ thật sự không muốn biết nguyên nhân vụ tai nạn? Hay là… trong lòng đã đoán ra, chỉ là không dám đối diện?

Tôi nghĩ, chắc là cái sau.

Tôi quay đầu lại, báo cho tài xế địa chỉ một khách sạn gần đó.

Mẹ chồng lập tức nổi giận:

“Cô không về nhà họ Phương à?”

“Gia Văn còn chưa ly hôn với cô, cô vẫn là con dâu nhà này. Giờ bỏ ra ngoài ở là sao?”

Tôi điềm nhiên nói:

“Về rồi thì sao? Ngồi đợi Mẫn Quân đổ nước lên đầu tôi vào buổi sáng à?”

“Hay là đợi nó nửa đêm mang dao cạy cửa phòng tôi?”

“Mỗi ngày một trò, ai biết trong phòng lại bị gắn thêm bao nhiêu cái camera nữa?”

Tôi không vòng vo nữa, nói thẳng:

“Gia Văn đang nằm viện sống chết chưa rõ, hai người cảm thấy mất một đứa con trai chưa đủ, còn muốn mất thêm tôi và đứa bé này à?”

“Tôi không cần biết hai người nghĩ sao, định làm gì — nhưng bảo tôi giả ngốc để liều mạng? Tôi không làm!”

“Cô…”

Ba chồng giơ tay chỉ tôi, nửa ngày không nói được câu gì.

Cuối cùng, ông thu tay về.

Ông không dám mạo hiểm.

Đứa con trai duy nhất đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sống chết khó đoán. Ông không thể gánh thêm một cái mất nữa.

Mà đứa cháu duy nhất trong bụng tôi…

Ông không dám nghĩ tiếp.