“Chị chủ, em đã chuyển tiền thuê tháng này rồi, chị kiểm tra giúp nhé.”
Tôi trả lời: “Được rồi, chị nhận được rồi.”Mở ứng dụng ngân hàng.
Lại có thêm một khoản tiền thuê nhà chuyển vào.Số dư tài khoản: 3.124.856 tệ.
Tháng này, tổng tiền thuê nhận được là 122.000 tệ.
Tăng 4.000 so với tháng trước.Vì tôi vừa tăng giá thuê cho một căn nhà.
Đó là căn hộ cũ nằm ở trung tâm thành phố.Giá nhà khu đó đang tăng vọt.
Tất nhiên, tiền thuê cũng phải tăng theo.Người thuê lúc đầu hơi bất mãn.Nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Dù sao, với vị trí đó, mức giá này vẫn còn quá rẻ.
Tôi tắt điện thoại.Gọi taxi về nhà.Về đến nơi, trời đã xế chiều.Mở cửa.
Căn phòng yên tĩnh lạ thường.Không còn tiếng la hét của Trần Tuấn.
Không còn tiếng cằn nhằn của mẹ chồng.
Chỉ còn mình tôi.
Tôi bước ra ban công.Nhìn xuống dưới.
Ánh hoàng hôn rọi xuống khu nhà.Mọi thứ yên bình đến lạ.Tôi chợt nhận ra—
Đây mới là cuộc sống thật sự.Không cãi vã.Không khinh thường.Không uất ức.
Chỉ có sự yên tĩnh và tự do.Điện thoại reo.Là Trương Thiện.Tôi bắt máy.“A lô?”
“Lâm Vũ, tôi muốn nói với cô một chuyện.” Giọng cô ta nghe như đang do dự.
“Nói đi.”“Trần Tuấn… hình như xảy ra chuyện rồi.”Tôi sững lại.“Chuyện gì?”
“Anh ấy vay rất nhiều tiền, giờ không trả nổi.”
“Ngày nào cũng có người đến đòi nợ.”
“Áp lực của anh ấy rất lớn, tôi nhìn còn thấy xót.”
Tôi im lặng một lúc.
“Trương Thiện, đó là lựa chọn của anh ta.”
“Tôi biết.” Cô ta nói. “Nhưng tôi vẫn muốn báo cho cô biết.”
“Dù gì hai người cũng từng là vợ chồng.”
“Cảm ơn vì đã nói với tôi.”
“Không có gì.” Cô ta ngập ngừng một lúc. “Lâm Vũ, tôi còn muốn hỏi cô một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cô… thật sự không có tiền sao?”
Tôi bật cười.
“Tại sao hỏi vậy?”
“Vì Trần Tuấn nói… nhà cô nghèo lắm.”
“Cô không đi làm, hoàn toàn sống nhờ ba mẹ.”
“Nhưng mà…” Cô ta tiếp tục, “tôi luôn cảm thấy có gì đó sai sai.”
“Quần áo cô mặc tuy không phải hàng hiệu, nhưng chất vải rất tốt.”
“Đồ cô dùng cũng không hề rẻ.”
“Hơn nữa, khí chất của cô… không giống người thiếu tiền.”
Tôi không trả lời.
“Cho nên, tôi muốn hỏi…” Cô ta ngập ngừng. “Có phải thật ra… cô khá giàu không?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Trương Thiện, câu hỏi đó tôi không muốn trả lời.”
“Vậy à.” Cô ta nói. “Tôi chỉ tò mò thôi.”
“Nhưng dù cô có tiền hay không, tôi vẫn nghĩ cô đã làm đúng.”
“Trần Tuấn đối xử với cô như thế, ly hôn là điều nên làm.”
“Cảm ơn.”
Tôi cúp máy.
Ngồi xuống ghế sô pha.
Lời của Trương Thiện khiến tôi nhớ lại một chuyện.
Suốt năm năm qua.
Tôi luôn giả vờ mình không có tiền.
Giả vờ như “không đi làm”.
Giả vờ sống dựa vào ba mẹ.
Nhưng thực tế…
Tôi thu tiền thuê nhà mỗi tháng 120.000 tệ.
Mỗi năm 1,5 triệu.
Tôi sở hữu 17 căn nhà, với tổng giá trị hơn 50 triệu tệ.
Tại sao tôi lại làm vậy? Tại sao ngày đó tôi phải giấu kín tất cả?
Điện thoại reo lên, là luật sư Trần gọi đến.
“Tiểu Vũ, thủ tục sang tên nhà đất đã hoàn tất rồi,” cô nói. “Giờ căn nhà đó chính thức đứng tên em.”
“Vậy à? Tuyệt quá.”
“Chúc mừng em.” Cô cười, rồi nói thêm: “À đúng rồi, tôi nghe nói dạo này Trần Tuấn sống không được tốt cho lắm.”
“Ừ, em cũng nghe nói.”
“Em có thấy mềm lòng không?”
Tôi bật cười: “Không đâu. Những gì anh ta đang trải qua hôm nay, đều là do chính anh ta lựa chọn. Em không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm thay anh ta.”
“Nói hay lắm.” Luật sư Trần đáp. “Tiểu Vũ, tôi thật lòng mừng cho em. Cuối cùng em cũng bước ra được rồi.”
“Cảm ơn chị.”
Cúp máy xong, tôi đứng dậy, đi vào phòng làm việc, mở tủ, lấy ra tập hồ sơ.
Đó là toàn bộ giấy chứng nhận sở hữu 17 căn nhà của tôi.
Tôi lật từng tờ xem lại.
Những căn nhà này chính là toàn bộ tài sản, cũng là chỗ dựa lớn nhất của tôi.
Tôi chưa bao giờ cần dựa vào bất kỳ ai.
Tôi có cuộc sống của riêng mình, có sự nghiệp của riêng mình, và cả khối tài sản tự tay gây dựng.
Trần Tuấn không hề biết những điều này.
Anh ta chỉ biết tôi “không đi làm”, chỉ biết tôi “vô dụng”.
Nhưng anh ta không biết rằng, tôi còn giàu có hơn anh ta gấp nhiều lần.
Tôi cất lại tập hồ sơ, đóng tủ, rồi quay về phòng khách, ngồi xuống sofa.

