“Nếu cô còn không chịu đi làm, cuộc sống sau này sẽ khổ đấy.”
Tôi nhìn bà.
“mẹ ơi, đây là chuyện giữa con và Trần Tuấn.”
“Chuyện của hai người?” Mẹ chồng đứng dậy. “Nó là con trai tôi! Chuyện của nó cũng là chuyện của tôi!”
“Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn không chịu đi làm, đừng trách Tuấn Tuấn không kiên nhẫn nữa!”
Nói xong, bà xách túi đi ra cửa.
“Nghĩ cho kỹ đi.”
Cửa đóng lại.
Tôi ngồi xuống ghế sô pha.
Điện thoại reo lên.
Là cuộc gọi từ công ty quản lý toà nhà.
“Chào chị, cho hỏi có phải là chị Lâm Vũ không ạ?”
“Là tôi.”
“Căn hộ 803, đơn nguyên 2, toà nhà số 17, khu Hải Cảnh thuộc quyền sở hữu của chị, người thuê phản ánh máy nước nóng gặp sự cố, cần chị sắp xếp sửa chữa.”
“Vâng, chiều tôi sẽ qua xem.”Tôi cúp máy.Đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Trần Tuấn gửi tin nhắn WeChat.
“Mẹ tôi nói chuyện với cô rồi chứ? Nghĩ cho kỹ đi.”
Tôi không trả lời.Thay giày, lấy túi.Ra khỏi nhà.Chiều, hai giờ.
Tôi đến khu Hải Cảnh.
Đây là một căn hộ rộng 180 mét vuông, đứng tên tôi.
Tôi cho một cặp vợ chồng trẻ thuê, giá thuê 18 ngàn một tháng.
Tôi bấm chuông.Người thuê mở cửa.“Chào chị chủ nhà!”“Máy nước nóng ở đâu?”
“Trong phòng vệ sinh của phòng ngủ chính ạ.”
Tôi theo anh ta vào.
Kiểm tra xong.
“Cần thay ống gia nhiệt.” Tôi nói. “Tôi sẽ gọi thợ đến sửa vào ngày mai.”
“Vâng, cảm ơn chị nhiều!”
Rời khỏi khu Hải Cảnh, tôi còn ghé thêm hai căn khác.
Một căn ở khu cũ trung tâm thành phố, cho ba sinh viên thuê, giá thuê 5 ngàn một tháng.
Một căn ở toà nhà thương mại khu mới, cho một quán cà phê thuê, giá thuê 25 ngàn một tháng.
Xong xuôi, đã năm giờ chiều.
Tôi bắt taxi về nhà.
Về đến nơi, Trần Tuấn đã tan làm.
Hắn đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại.
Thấy tôi bước vào, hắn ngẩng lên.
“Lại ra ngoài à?”“Ừ.”“Ra ngoài làm gì?”“Có chút việc.”
“Việc?” Hắn cười khẩy. “Cô có việc gì để làm?”
Tôi không đáp, đi vào bếp.Mở tủ lạnh, chuẩn bị nấu cơm.
Hắn đi theo vào.
“Tôi nói chuyện nghiêm túc với cô đấy.” Hắn nói. “Chuyện mẹ tôi nói lúc sáng, cô nghĩ sao rồi?”
“Tôi không muốn đi làm.”
“Không muốn?” Giọng hắn lại lớn lên. “Cô nghĩ mình là công chúa chắc?”
“Nhìn lại cô đi, ba mươi tuổi rồi, không việc làm, không thu nhập, cả ngày ru rú trong nhà.”
“Cô có biết đồng nghiệp tôi nói gì không?”
Tôi nhìn hắn.
“Họ nói, cưới một bà vợ về rồi cung phụng như tổ tông.” Hắn cười lạnh. “Cô nghĩ tôi thấy vẻ vang chắc?”
Tôi đóng cửa tủ lạnh.
“Trần Tuấn, năm năm trước anh nói sẽ nuôi tôi.”
“Giờ thì sao?”
“Giờ?” Hắn cười. “Giờ tôi mới biết, nuôi một người vô dụng mệt mỏi cỡ nào.”
“Nếu cô còn không đi làm, cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa.”
Tôi nhìn hắn.“Vậy thì khỏi tiếp tục.”Hắn sững người.“Cô nói gì?”“Tôi nói, vậy thì ly hôn.”
3.
Phòng khách im lặng vài giây.
Hắn trừng mắt nhìn tôi.
“Cô nói lại lần nữa xem.”
“Ly hôn.” Tôi bình thản nói. “Không phải anh vừa bảo sống thế này không nổi nữa sao? Vậy thì ly đi.”
“Cô điên à?” Sắc mặt hắn biến đổi. “Chỉ vì tôi bảo cô đi làm mà cô đòi ly hôn?”
“Không phải vì chuyện đó.”
“Vậy thì vì cái gì?”
Tôi nhìn hắn.
“Vì anh đã thay đổi.”
“Năm năm trước, anh nói sẽ nuôi tôi cả đời.”
“Bây giờ, anh nói nuôi tôi rất mệt.”
“Đã mệt rồi thì đừng nuôi nữa.”
Hắn ngồi phịch xuống ghế sô pha.
“Lâm Vũ, cô có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi rất tỉnh táo.”
“Tỉnh táo?” Hắn cười nhạt. “Ly hôn rồi cô sống kiểu gì? Không việc làm, không thu nhập, cô lấy gì mà sống?”
“Cô tưởng ba mẹ cô nuôi cô cả đời à?”
Tôi không nói gì.
“Chưa hết.” Hắn nói tiếp. “Căn nhà này đứng tên tôi. Ly hôn xong, cô chẳng còn chỗ mà ở nữa.”
“Cô nghĩ kỹ rồi?”
Tôi gật đầu.
“Nghĩ kỹ rồi.”

