“Tiểu Hi…”
“Anh xin lỗi em, cũng xin lỗi Thiên Thiên…”
“Nhưng anh yêu em, chưa bao giờ thay đổi…”
“Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh nữa…”
“Anh… anh sẽ tự mình đi xin lỗi Thiên Thiên…”
“Quên anh đi…”
“Xin lỗi…”
Lục Trạch Vũ chết rồi.
Nhát dao của Tôn Tĩnh Tĩnh làm tổn thương nhiều cơ quan nội tạng của anh ta.
Được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu suốt mấy tiếng, nhưng vẫn không thể bước xuống bàn mổ.
Tôn Tĩnh Tĩnh bị tuyên án tù chung thân.
Nghe nói cô ta không phục, liên tục kháng cáo.
Nhưng phiên phúc thẩm bị bác bỏ, giữ nguyên bản án.
Tro cốt của Lục Trạch Vũ được bố mẹ anh ta đưa về quê.
Tôi chưa từng đến nhìn anh ta lấy một lần.
Chỉ thỉnh thoảng tôi đến thăm Thiên Thiên, kể cho con nghe rất nhiều chuyện trong cuộc sống.
Triển Yến luôn ở bên tôi.
Không tỏ tình, không theo đuổi, chỉ lặng lẽ ở cạnh.
Trong những ngày tôi vì nhớ Thiên Thiên mà khóc đến kiệt sức, anh luôn xuất hiện bên tôi.
Thỉnh thoảng dẫn tôi đi ăn món ngon, thỉnh thoảng tặng tôi những bó hoa kỳ quặc.
Dùng cách của riêng anh để chữa lành cho tôi.
Vào ngày giỗ thứ hai của Thiên Thiên, tôi đồng ý lời cầu hôn của Triển Yến.
Anh vui đến mức tay chân luống cuống, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, khẽ ho một tiếng rồi đeo nhẫn vào tay tôi.
“Ừm, cả đời này không được tháo ra đâu đấy.”
Tôi khẽ cười, gật đầu.
Năm sau, chúng tôi có một cô con gái nhỏ.
Tôi đặt tên con bé là Niệm Niệm.
Niệm Niệm, là nhớ anh trai của con.
Nhớ con trai của tôi.
Khi Niệm Niệm dần lớn lên, cuộc sống của tôi và Triển Yến cũng ngày càng hạnh phúc.
Tôi biết, nửa đời trước vì chọn sai người mà đau khổ đã qua rồi.
Còn nửa đời sau của tôi, sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
(HẾT)

