Ta thậm chí còn chưa từng thấy một bầu trời trọn vẹn.
Nghĩ ngợi một hồi liền ngủ thiếp đi, vẫn là Lận Cù bế ta vào phòng.
Lận Cù người này thật tốt!
Một ngày chẳng khác gì thường nhật, vẫn là tiểu viện cầu nhỏ nước chảy, vẫn là bầu trời xanh biếc trong veo.
“Ngươi biết múa Kinh Hồng không?” Lận Cù ngồi dưới bóng cây tránh nắng xuân, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, đột nhiên nhìn ta hỏi.
“Kinh Hồng vũ?” Ta đang hái hoa, nghe vậy liền lắc đầu.
Ta chưa từng nghe qua Kinh Hồng vũ, nhưng ta không muốn thấy ánh mắt thất vọng của nàng, dù sao nàng vẫn chưa kể xong kết cục Thất Chủng Vũ Khí cho ta nghe.
“Nếu ngươi muốn xem, ta có thể múa cho ngươi.”
“Gọi là gì?”
Ta cười, “Ta tự nghĩ ra, còn chưa đặt tên.”
Lận Cù cũng cười, “Để ta đặt cho?”
Ta không đáp, đưa hoa cho nàng, quay vào phòng thay một bộ y phục khác.
Lận Cù thấy ta thay đồ, trong mắt lóe lên cảm xúc ta không hiểu, nàng chớp mắt một cái, liền tan biến không dấu vết.
Lận Cù nhướng mày cười nói:
“Vậy… gọi là Kinh Hồng vũ đi.”
Ta có chút kỳ lạ,
“Sao ngươi lại thích cái tên này?”
Lận Cù cười, chỉnh lại tay áo cho ta,
“Thích không phải cái tên, mà là ý nghĩa của nó.”
Ta truy hỏi, nàng lại không đáp.
Thấy nàng cười tủm tỉm, giống hệt những thanh khách ngoài kia người ta hay nói đến khi ra vào Tần lâu Sở quán, ta liền có chút không vui.
Ta khiêng cây đàn trong phòng đặt trước mặt nàng, chỉ vào nàng nói:
“Vậy ngươi đàn cho ta, ta mới múa.”
Nàng cười còn đẹp hơn, đẹp đến mức ta cũng thấy bực mình, chẳng biết từ lúc nào ở cạnh nàng mấy ngày mà ta lại biết làm nũng như vậy.
Ta mím môi, có chút thẹn quá hóa giận:
“Không muốn đàn thì thôi.”
Nàng vội vàng nắm tay ta xin lỗi.
Nàng đàn đàn, tiếng đàn không hay, ta múa cũng không đẹp, nhưng lại vừa khớp với nhau.
Không biết từ lúc nào, tiếng đàn của nàng loạn nhịp, ta nhìn vẻ mặt lúng túng của nàng, hờn dỗi nói:
“Ngươi đàn loạn rồi.”
Lận Cù nghe vậy cũng không che giấu nữa, tay vẫn đàn những âm loạn, nhìn ta nói:
“Ngươi chẳng phải cũng múa loạn sao?”
Lận Cù nói đúng.
Đàn của nàng loạn, theo tiếng đàn ấy, ta cũng loạn.
Đôi mắt của Lận Cù đẹp vô cùng, đặc biệt là khi nhìn thẳng vào ta, khiến ta cảm thấy mình vô cùng quan trọng.
Khuôn mặt cũng đẹp, không, phải nói là ta chưa từng thấy ai đẹp hơn nàng.
Ta nghiêng đầu, mặc kệ, dù sao hợp theo tiếng đàn của nàng, thế nào cũng chẳng thể trách ta được.
Múa múa, ta giẫm phải một cành liễu không biết rơi xuống từ lúc nào, tiện tay nhặt lên múa theo.
Xưa có giai nhân Công Tôn thị, một điệu kiếm động khắp bốn phương.
Thẩm Yếm không cầm kiếm, dựa vào một cành liễu cũng đủ lừa gạt Lận Cù rồi.
“Ngươi học kiếm à?” Lận Cù kinh ngạc hỏi.
Ta chưa từng thấy trên mặt nàng biểu cảm bất ngờ đến vậy, như thể trong khoảnh khắc này, nàng mới giống một cô gái, một cô gái bằng tuổi ta.
Ta thích nàng hỏi ta những điều này, điều đó khiến ta cảm thấy mình ít nhất cũng có chút hữu dụng, có thể để nàng dựa vào.
Ta dừng bước, chạy về phía nàng, kéo tay nàng đến bên giường.
Lận Cù thấy ta sờ soạng một lúc ở mép giường, lại kéo ra từ dưới giường một chiếc rương, hai người hợp sức mới mang ra được.
Mở rương ra, biểu cảm của nàng càng thêm chấn động.
Ta biết nàng kinh ngạc vì điều gì, nàng tưởng ta là công chúa mười ngón tay không dính nước xuân, yếu đuối mong manh.
Ta không phải đâu.
Ta cười híp mắt, cầm lên một con dao, bắt chước những chiêu thức nàng kể trong tiểu thuyết võ hiệp, diễn cho nàng xem.
Ta thích ánh mắt nàng nhìn ta lúc này.
“Sư phụ trong cung dạy nhị hoàng tử, ta lén học.”
“Lén học?”
“Ừ, lợi hại không?”
Nàng gật đầu, nhìn ta không chớp mắt, như muốn khắc cảnh này vào tận xương cốt, cười nói:
“Lợi hại.”
“Ngươi ghét Giang Anh Ninh sao?” Lận Cù đột nhiên hỏi.
Ta kỳ lạ nhìn nàng, ném dao xuống, lại đưa tay sờ trán nàng, không sốt mà, sao lại nói những lời kỳ quái như vậy.
Nhưng ta xưa nay có hỏi là đáp, với Lận Cù lại càng thế.
“Ta không ghét cũng không thích nàng.” Ta bĩu môi nói thật.
Ta vòng ra ngồi bên cạnh nàng, bắt chước nàng chống hai tay ra sau, giải thích:
“Ta bây giờ buồn thế này ít nhiều cũng có nguyên nhân từ nàng, nhưng so với Giang Anh Ninh, ta không thích Thái phó hơn, còn có phụ hoàng của ta nữa.”
“Nói là ghét thì cũng không hẳn, dù sao nàng ấy là nữ tướng quân của Thiên Ngu chúng ta, trên có thể giết địch, dưới có thể bày binh, hơn nữa…”
Ta thở dài, ngước nhìn trời, cũng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, tiếp tục nói:
“Có một Giang Anh Ninh trở thành nữ tướng quân, thì sẽ có người trở thành nữ phu tử, có nữ phu tử rồi sẽ có nữ văn thần, thành văn thần rồi sẽ có nữ thừa tướng, biết đâu đến lúc đó còn có cả nữ hoàng đế nữa.”
Câu cuối cùng ta ghé sát tai nàng nói nhỏ, dù sao đạo lý tai vách mạch rừng ta vẫn hiểu.

