Thái phó không thích ta, ta biết, phụ hoàng cũng biết.
Thậm chí người trong kinh thành cũng biết.
Người mà chàng thích là một nữ tướng quân, có thể cưỡi ngựa, có thể đánh trận.
Tuyệt đối sẽ không phải là ta – một công chúa được nuôi trong lãnh cung.
Nhưng phụ hoàng vẫn đem ta gả cho chàng.
Phụ hoàng muốn dùng ta để sỉ nhục chàng, muốn bẻ gãy xương cốt người này để hắn vĩnh viễn làm thần tử.
Cho nên trong ngày đại hôn, chàng chỉ nói với ta một câu rồi bỏ đi, ta không trách chàng.
Ta biết chàng hận ta.
Bởi vì ta, người mà chàng yêu không thể trở thành chính thê.
Thái phó từng cứu ta, ta biết ơn chàng.
Lấy chàng, không phải ý ta.
Hôn sự của ta xưa nay không do ta định đoạt.
Hôm về nhà mẹ đẻ, Thái phó không đi cùng ta, chàng đến cổng thành đón người trong lòng khải hoàn trở về.
Ta có phần ngưỡng mộ, dù ta không thích Thái phó, cũng không thể phủ nhận chàng đối đãi với người trong lòng rất tốt.
Một mình ta quỳ trước mặt hoàng hậu, nghe hoàng hậu ngồi trên cao quở trách, ta lẽ ra nên đau lòng, nhưng thực sự không cảm thấy có chút dao động nào trong lòng, chỉ lặng lẽ nghe.
Giống như khi chưa xuất giá từng bị trách mắng vậy.
Cho đến khi Giang Anh Ninh dẫn Thái phó vào điện, ta mới được phép đứng dậy.
Hoàng hậu mỉm cười kéo lấy Giang Anh Ninh, hỏi nàng muốn ban thưởng gì sau khi đánh thắng trận.
Giang Anh Ninh cười rất đẹp, nàng nhìn ta, trong mắt có phần khiêu khích, nàng nói:
“Thần muốn dùng quân công đổi lấy một vị Thái phó!”
Ta cụp mắt, không nhìn khuôn mặt của Giang Anh Ninh nữa, cũng không nghe bọn họ nói thêm gì.
Nhìn bóng cây lay động bên ngoài, trong đầu ta toàn là đôi mắt xinh đẹp kia.
Mắt của Giang Anh Ninh thật đẹp, lấp lánh, khiến cả con người nàng trở nên sống động.
Ta nghĩ, nếu ta là Thái phó, ta cũng sẽ thích một cô gái hoạt bát lanh lợi như vậy.
Giang Anh Ninh gả vào phủ với thân phận thiếp thất.
Ta hiểu nỗi để tâm của nàng, lưỡng tình tương duyệt, trời tác hợp thành đôi, lại có thêm một người xen vào, dù có rộng lượng thế nào, cũng sẽ nhìn không vừa mắt.
Trong đầu ta lại hiện lên câu nói mà Thái phó đã nói với ta trong ngày thành thân:
“Thần có người trong lòng, nếu một ngày nào đó công chúa cũng có người mình thích, thần sẽ cùng công chúa hòa ly.”
Hôm đó ta chưa kịp hồi đáp.
Thánh thượng ngự ban, kim ngọc lương duyên, không sinh ly tử biệt thì không được ly hôn.
Hòa ly chẳng phải là làm trái thánh chỉ sao? Chém đầu, tru di cả nhà, làm gì còn những ngày sau nữa.
Thái phó có lúc thật sự ngây thơ đến đáng sợ.
2.
Ngày Giang Anh Ninh và Thái phó thành hôn, ta nhặt được một cô gái thoi thóp nửa sống nửa chết.
Nàng nửa nằm sấp bên bờ ao, ăn mặc rất kỳ lạ, toàn là những y phục ta chưa từng thấy, vậy mà mặc trên người nàng lại trông rất đẹp.
Thấy nàng tỉnh lại, ta vội đặt chén trà trong tay xuống, nàng như kẻ ngốc nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu ta.
Thấy nàng thật sự tò mò, ta đành rút trâm ra đưa cho nàng.
Nàng không nhận, ngược lại mở miệng hỏi ta:
“Ngươi là ai?”
“Thẩm Yếm.”
Nàng nhíu mày, dường như thấy kỳ lạ, “Thẩm Diễm?”
Ta lắc đầu, giải thích: “Là chữ yếm trong chán ghét.”
Nàng cười khẩy, thần sắc rõ ràng là không tin, “Nhà ai lại đặt tên là chữ chán ghét chứ.”
Ta khoát tay, không tin thì thôi.
“Còn ngươi là ai?”
“Lận Cù, chữ Cù trong Cù Đường Hiệp.” Nàng đáp qua loa.
“Cù Đường Hiệp?” Ta có chút nghi hoặc, “Đó là thứ gì?”
“Ngươi không biết sao? Thế Lý Bạch thì sao? Đỗ Phủ thì sao? Dương Kiên thì sao? Những người này ngươi có biết không?”
Ta lắc đầu, người này đang nói bậy bạ gì vậy?
Nàng nhíu mày càng sâu hơn, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi:
“Hôm nay là năm nào?”
Cuối cùng cũng có thứ ta biết, ta cười đáp: “Thiên Ngu năm thứ năm.”
“Thiên Ngu?” Lần này đến lượt nàng nghi hoặc.
“Thác Bạt Khuê, ngươi có biết không?”
Ta sợ hãi đến mức vội che miệng nàng lại, may mà nơi này hẻo lánh, không có ai.
Ta kinh ngạc nhìn Lận Cù, nàng lấy đâu ra gan dám bàn chuyện triều trước?
Thấy ta như chim sợ cành cong, trong lòng Lận Cù liền có đáp án, nàng gỡ tay ta khỏi miệng mình, nhỏ giọng nói:
“Tuy có thể ngươi không tin, nhưng ta chưa từng thấy các ngươi trong sử sách.”
Ta sững người, lời này của nàng là có ý gì?
Cái gì gọi là chưa từng thấy chúng ta trong sử sách?
Lận Cù đầy hứng thú nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút, thấy ta còn đang ngẩn người, liền nghịch ngợm véo má ta một cái.
Ta bị nàng véo đau, lập tức hoàn hồn.
Dù không biết nàng rốt cuộc có ý gì, nhưng nàng không thể tiếp tục mặc bộ y phục này đi lung tung được.
Khi mặc quần áo, Lận Cù vụng về đến mức còn không bằng đứa trẻ năm tuổi, không phải buộc sai thì là mặc ngược.
Chắc là kẻ ngốc, mới có thể nói ra những lời quỷ quái như vậy.
Ta cam chịu thở dài, dù sao cũng là ta nhặt nàng về, không thể mặc kệ.
Ta cũng là lần đầu tiên giúp người khác mặc đồ, khó tránh khỏi vụng về, nhưng nhìn dáng vẻ Lận Cù mặc y phục mới xong cười rạng rỡ, sự bất mãn trong lòng ta chẳng hiểu sao liền tan biến hết.

