Giang Nhụ Sương nghe vậy sững sờ, sau đó lộ ra một tia chế giễu.

“Phiền phương trượng chuyển lời đến Sở Hoằng Uyên, nửa tháng sau hãy đến dự hôn lễ của bản công chúa!”

2

Cảm xúc xao xuyến trong lòng bỗng chốc tan biến, ta chỉ cảm thấy như rơi vào vực sâu lạnh giá.

Ta lạnh lùng nhìn nàng đến phủ Tần gia bàn chuyện hôn sự.

Tần Thừa Tứ vận bạch y, phong độ nhã nhặn, khi thấy Giang Nhụ Sương liền dịu dàng cất tiếng:

“Điện hạ vẫn chưa hòa ly với phò mã, nếu phò mã trở về chẳng phải sẽ gây khó dễ cho tại hạ sao?”

Người phụ nữ tự nhiên tựa vào lòng hắn, nhẹ giọng trấn an: “Yên tâm đi, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra, đợi hắn trở về sẽ lập tức hòa ly.”

Nói rồi, ánh mắt nàng trở nên thâm sâu: “Nếu không nhờ chàng cứu ta ở ải Hộ Quốc năm đó, hắn sao có phúc làm phò mã?”

“Chiếu theo quy củ, hắn còn phải kính trọng chàng mới phải.”

Tần Thừa Tứ cũng dịu dàng cúi mắt: “Điện hạ là người có phúc lớn, e là duyên phận đã định mới để tại hạ gặp được người ở ải Hộ Quốc.”

Nghe đến đây, toàn thân ta sững lại tại chỗ.

Khi nào mà Tần Thừa Tứ cứu Giang Nhụ Sương chứ?

Rõ ràng khi đó là ta!

Ta sốt ruột, muốn lên tiếng hỏi cho rõ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là công cốc.

Chỉ có thể đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn hai người họ tình sâu ý nồng, ôm nhau hôn thắm thiết…

Vài ngày sau đó, ta tận mắt chứng kiến Giang Nhụ Sương hân hoan chuẩn bị hôn lễ của chính mình.

Nét vui mừng ấy, nàng chưa từng dành cho ta.

Đêm đó, không biết nàng nghĩ gì, lại hiếm khi bước vào viện của ta.

Nàng vào thư phòng, tìm thấy cuốn binh thư truyền gia của nhà ta, xoay người định rời đi.

Nhưng ánh mắt bỗng quét qua góc phòng, đôi mày khẽ nhíu lại.

Nàng phát hiện ra cây phương thiên họa kích mà ta quý nhất đã biến mất!

Giang Nhụ Sương biết rõ, món vũ khí này là do lão tướng quân nhà họ Sở tự tay chế tạo cho ta, ta coi như trân bảo.

Ngẩn người một lát, nàng cuối cùng nhếch môi cười lạnh: “Quả nhiên đang diễn trò.”

Hôm sau, ta tận mắt thấy nàng đem cuốn binh thư tổ truyền của nhà họ Sở tặng cho người khác.

Nhưng chưa kịp trở về phủ, nàng lại bất ngờ bị hoàng thượng triệu kiến.

Trong ngự thư phòng, Hoàng đế nhìn muội ruột của mình – cũng là công chúa của Đại Phong, thần sắc phức tạp nói:

“Trẫm nghe nói mấy hôm nay ngươi chưa từng đến chùa An Quốc?”

“Chẳng lẽ ngươi không đến nhìn một cái, nhìn vị hôn phu của ngươi, nhìn phò mã hiện tại của ngươi sao?”

Ta nghe vậy hơi kinh ngạc, rõ ràng bệ hạ biết ta đang chinh chiến ngoài biên, hoàn toàn không ở chùa An Quốc, sao lại hỏi như vậy?

Giang Nhụ Sương nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ bực bội.

“Tại sao ai cũng phải nhắc đến hắn với muội, ngay cả hoàng huynh cũng vậy.”

“Muội và hắn vốn không có tình cảm, cũng không nợ nần gì nhau, càng không có đúng sai gì ở đây!”

“Trẫm thật đã chiều hư ngươi rồi!” Giọng hoàng đế trầm xuống, xen lẫn bất lực.

Nàng vẫn ngoan cố cười lạnh, trên mặt đầy vẻ chán ghét ta.

“Người mà muội ghét nhất trong đời chính là Sở Hoằng Uyên, muội và hắn tuyệt đối không thể!”

Có lẽ cảm thấy vậy vẫn chưa đủ để thể hiện bất mãn, nàng lại tiếp lời:

“Cho dù hắn chết trước mặt muội, muội cũng tuyệt đối không động lòng chút nào!”

“Hoàng huynh, người nên cho muội cơ hội tự chọn lấy hạnh phúc!”

Lời vừa dứt, hoàng đế lập tức bùng nổ cơn giận vô biên.

“Đồ hỗn láo, ngươi căn bản chẳng biết gì cả!”

Thiên tử nổi giận, khí thế đế vương như sấm sét cuồn cuộn ập tới, cả căn phòng lập tức lạnh giá băng tuyết.

Giang Nhụ Sương thấy vậy lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào.

Hoàng đế thấy nàng như thế, cơn giận càng thêm dữ dội.

“Đã vậy, đợi phò mã trở về, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi!”

Ta chỉ thấy toàn thân nàng chấn động, cắn chặt môi đỏ như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Giang Nhụ Sương lập tức hành lễ: “Thần muội tạ ơn hoàng huynh!”

Hoàng đế đã nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Cút!”

Nàng nhíu chặt mày, cuối cùng xoay người rời đi.

Ta theo sát phía sau, nhìn gương mặt u ám của nàng, không khỏi nghi hoặc.

“Giờ nàng đã được toại nguyện rồi, cớ sao vẫn mang vẻ lạnh lẽo ấy?”

3

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã gần đến ngày đại hôn giữa Giang Nhụ Sương và Tần Thừa Tứ.

Những ngày này nàng vẫn luôn bận rộn chuẩn bị mọi việc trong phủ, nhưng đôi mày vẫn chưa từng giãn ra.

Hôm ấy, Giang Nhụ Sương nhìn thấy áo cưới mà thị nữ chuẩn bị cho mình, không hiểu sao lại đột nhiên hỏi một câu.

“Phò mã từ chùa An Quốc vẫn chưa về sao?”

Thị nữ ngẩn ra, rồi lập tức lắc đầu: “Bẩm điện hạ, vẫn chưa.”

Giang Nhụ Sương nghe vậy trầm mặc rất lâu, cuối cùng lạnh lùng cười một tiếng rồi xoay người rời đi.

Quản gia bên cạnh thấy vậy không khỏi nghi hoặc, hỏi thị nữ kia: “Điện hạ sao lại không vui, chẳng phải sắp gả cho công tử Tần gia rồi sao?”

Thị nữ chỉ thở dài, lặng lẽ lắc đầu.