Trên màn hình, là mấy ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
Là những tin nhắn cô ta từng gửi cho Lục Hành.
“Tiểu Hành, con đàn bà Tô Vãn đó quá chướng mắt, anh phải tìm cách tống cổ cô ta ra khỏi nhà.”
“Công ty nhỏ xíu của bố mẹ cô ta chính là nhược điểm, anh lấy nó ra uy hiếp cô ta, đảm bảo cô ta không dám ho he.”
“Nhớ chuyển tài sản chung trong hôn nhân sớm đi, đừng để con nhỏ đó được lợi.”
Lâm Vi Vi nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh, sắc mặt tái nhợt.
Môi cô ta run rẩy, không thốt nổi một lời.
Tôi ngay trước mặt cô ta, đem toàn bộ ảnh chụp đó gửi đến một liên hệ.
Là kẻ thù lớn nhất của cô ta trong giới — một tiểu hoa đang nổi.
Tôi mỉm cười với cô ta, giọng nhẹ nhàng:
“Cô Lâm, cô thích làm nạn nhân mà đúng không?”
“Vậy để tôi giúp cô một tay, không cần cảm ơn.”
Hôm sau, scandal Lâm Vi Vi xúi giục Lục Hành mưu hại tôi lan truyền khắp mạng.
Hình tượng vốn đã chênh vênh của cô ta, sụp đổ hoàn toàn.
Cơ quan quản lý chính thức vào cuộc, điểm mặt chỉ tên, đưa cô ta vào danh sách nghệ sĩ có hành vi xấu.
Cô ta bị phong sát triệt để.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ còn thấy người này xuất hiện trong bất kỳ nơi công cộng nào.
________________________________________
Một năm sau.
Tập đoàn Lục thị — đế chế thương mại từng một thời hô mưa gọi gió —
Bị tôi và Tần Hạo liên thủ nuốt trọn, chia cắt, tái cấu trúc hoàn toàn.
Chính thức biến mất khỏi lịch sử.
Công ty mới của tôi thành công niêm yết.
Với tư cách là nhà sáng lập, tôi gõ tiếng chuông khai sàn đầu tiên.
Tạp chí tài chính phỏng vấn độc quyền với tôi.
Nữ phóng viên trẻ nhìn tôi, dè dặt hỏi về buổi livestream làm chấn động cả nước một năm trước.
“Giám đốc Tô, có người nói buổi livestream đó là một màn trả thù hoàn hảo. Cô nghĩ sao?”
Tôi nhìn thẳng vào ống kính, mỉm cười điềm nhiên.
“Đó không phải là buổi đấu giá, cũng không phải là báo thù.”
“Chỉ là một người phụ nữ bình thường, sau khi rơi xuống tận đáy cuộc đời,
Lựa chọn không cam chịu số phận, và tự cứu lấy chính mình.”
“Tôi biết ơn quãng thời gian ấy — nó đã giết chết phiên bản yếu đuối, phụ thuộc vào người khác của tôi.”
“Cũng chính nó, đã trao cho tôi một cuộc đời mới — lần đầu tiên, là vì chính tôi mà sống.”
Câu trả lời của tôi ngày hôm đó, sau này được vô số hãng truyền thông trích dẫn,
Trở thành câu nói vàng về “năng lượng nữ giới” trong năm ấy.
Buổi phỏng vấn kết thúc, tôi bước ra khỏi tòa nhà đài truyền hình.
Trần Mặc đã đứng đợi sẵn bên ngoài, tay cầm áo khoác của tôi.
Anh bước tới, rất tự nhiên nhận lấy túi xách của tôi, khoác chiếc áo mang theo hơi ấm của anh lên vai tôi.
Sự dịu dàng trong ánh mắt anh, không sao giấu nổi.
“Buổi tối muốn ăn gì?” – tôi hỏi anh.
Anh mỉm cười: “Em nấu gì, anh cũng thấy ngon.”
Chúng tôi sóng bước đi dưới ánh chiều tà, bóng của hai người kéo dài trên mặt đất.
Tương lai phía trước, sáng rõ và rộng mở.
Về sau, có tin đồn truyền tới tai tôi.
Lục Hành vì không thể chấp nhận cú sốc quá lớn giữa hiện thực và quá khứ,
Tinh thần hoàn toàn sụp đổ, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nghe nói, anh ta suốt ngày ôm một chiếc gối, không nhận ra ai,
Chỉ không ngừng lẩm bẩm:
“Vãn Vãn, anh sai rồi…”
“Vãn Vãn, em quay về đi…”
Khi nghe thấy tin đó, tôi đang mở tiệc ăn mừng với đội của mình,
Chúng tôi vừa giành được một dự án lớn tại thị trường châu Âu.
Tôi chỉ thản nhiên “Ồ” một tiếng, như đang nghe kể chuyện về một người xa lạ.
Rồi tôi nâng ly champagne trong tay, hướng về những người cộng sự bên cạnh, rạng rỡ mỉm cười.
“Đến nào, mọi người.”
“Chúc mừng cho tương lai của chúng ta!”
HẾT

