Tôi gắng gượng mãi mới ngồi dậy được, ba người kia lập tức chạy đến đỡ tôi.

Tôi khàn giọng hỏi:

“Các cậu sao không đi?”

Tiểu Lục Trà mắt rưng rưng.

“Đi đâu được? Chẳng lẽ cả đời phải trốn?”

“Thà quay lại đánh cược một phen, tiện thể báo thù luôn.”

“Chị em cây khế” nghiến răng nghiến lợi.

“Chúng ta đã từng bị giết, sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?”

Tôi có chút cảm động.

Các cô ấy nói là vì báo thù, nhưng thật ra cũng là vì lo cho tôi mà quay lại.

Kẻ thù không đội trời chung thấy tôi khóc, thì an ủi:

“Đừng cảm động quá, sau này có ai đến nhận nuôi cậu, tôi vẫn sẽ phá đấy.”

Tôi lau nước mắt.

“Ai mà nhận nuôi đứa trẻ hai mươi tuổi chứ?”

Cô ta nhìn sang chỗ khác.

Tôi biết cô ta chỉ mạnh miệng không chịu thừa nhận, nên cũng nhân cơ hội cho cô ta lối thoát.

“Thế mấy cậu làm sao ở lại được?”

7

Kẻ thù không đội trời chung chỉ vào Tiểu Lục Trà.

“Cô ta chỉ cần khóc một chút với mấy vệ sĩ, giả vờ tội nghiệp, thế là được thả.”

Sau đó lại nhìn về phía “chị em cây khế”.

“Cô ta vẽ vết bớt lên eo mình, nói mình mới là thiên kim thật sự, nếu lỡ mất cơ hội nhận thân, sẽ không để yên.”

“Mấy cô giúp việc kia vốn chẳng biết thiên kim thật trông thế nào, tin liền, để bọn tôi vào.”

Cuối cùng cô ta khoe cơ bắp.

“Không lừa được, thì trực tiếp đánh ngất.”

Tôi chỉ biết nói: không hổ là các cô.

Thủ đoạn thì thiếu gì.

“Các cậu giỏi thật đấy, nhưng mà đừng có dùng hết mấy trò đó lên tôi là được.”

Ba người có chút đắc ý.

“Nếu không phải vì cậu liều mạng quay lại nhận thân để giành thời gian cho bọn tôi, bọn tôi còn chẳng thèm lo cho cậu.”

Tiểu Lục Trà chống nạnh.

“Giờ tụi tôi cũng chẳng trốn được nữa, cậu nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Nhìn ba người trước nay chưa từng đoàn kết mà giờ lại đồng lòng, tôi có chút ngẩn ngơ.

Tài nguyên trong cô nhi viện vốn có hạn, chỉ đủ để sống lay lắt.

Nên ngay từ đầu chúng tôi đã vì miếng ăn mà đánh nhau, cướp đồ của nhau.

Quên mất ai là người ra tay trước, chỉ biết ai cũng muốn độc chiếm phần ăn của ba người còn lại.

Cô nhi viện thỉnh thoảng có người đến nhận nuôi, nhưng không thể nhận hết bọn trẻ.

Chúng tôi ai cũng muốn được nhận nuôi, như vậy mới có thể sống tốt hơn.

Vì thế vừa ra sức thể hiện bản thân, vừa khiến ba người còn lại mất mặt để không được chọn.

Kết quả là cả bốn đứa đều chẳng được nhận nuôi.

Nói cho cùng, chúng tôi đều là những đứa trẻ bị vứt bỏ, vẫn khao khát có gia đình, có được yêu thương.

Sau khi trưởng thành, nhận ra mình không còn cơ hội được nhận nuôi nữa, thì chuyển sang cạnh tranh trong việc kiếm tiền.

Cho đến khi nhà thương phú đi tìm thiên kim thật, nhưng lại tàn nhẫn giết chết bọn tôi.

Mới khiến bốn người chúng tôi buộc phải đoàn kết lại.

Nói cho cùng, dù chúng tôi tranh giành đến đâu, vẫn hy vọng đối phương có thể sống.

Tiểu Lục Trà mặt mày ủ rũ.

“Giờ tụi mình coi như hoàn toàn đắc tội với nhà thương phú rồi, chắc là không còn đường sống nữa đâu.”

“Hay là giết quách bọn họ đi cho xong.”

“Chị em cây khế” trừng mắt.

“Giết người xong cũng phải vào tù à?”

Nghe mấy lời hết sức trẻ con đó, tôi vội lên tiếng:

“Đừng manh động! Chúng ta sẽ không sao cả!”

“Họ sẽ phải trả giá cho những gì đã làm.”

Ba người nhìn tôi không hiểu gì cả.

“Tại sao? Lại nói mập mờ rồi.”

Xét đến tình hình hiện tại, tôi cũng không cần giấu giếm nữa, liền nói thẳng với họ.

“Tôi đúng là thiên kim thật sự bị tráo đổi của nhà đại gia.”

Rồi chỉ vào ba người họ.

“Nhưng, họ lại không phải là ba mẹ ruột của tôi.”

Ba người bị tôi làm cho lú luôn, ngây người một lúc mới phản ứng lại.