2.
Cúp máy với bạn thân xong, Chu Minh Trung vừa hút xong điếu thuốc quay về phòng ngủ.
Anh ta như thường lệ đi rửa mặt, rồi vén chăn lên giường.
Dưới ánh đèn, tôi mới nhận ra, dù chúng tôi đều đã đến tuổi nghỉ hưu, anh ta trông vẫn trẻ hơn tuổi thật không ít.
Thân hình không mấy phát tướng, tóc vẫn đen nhánh, nếp nhăn trên mặt cũng không sâu.
Thời gian dường như đặc biệt ưu ái anh ta.
Còn tôi thì sao?
Tóc bạc đã gần như nhiều hơn tóc đen, khuôn mặt đầy nếp nhăn, vóc dáng vì nhiều năm lao lực mà có phần biến dạng.
Có lẽ, thứ ưu ái anh ta bao năm nay không phải là thời gian, mà là tôi.
Cũng chính lúc này, tôi mới sực nhớ ra, thực ra tôi đã từng gặp Lý Nguyệt Hoa.
Trên một chương trình dân sinh nào đó, cô ta là “đại diện phụ nữ độc lập” được mời phỏng vấn.
Trên truyền hình, cô ta mặc một bộ vest chất liệu cao cấp, trang điểm tinh tế, nói năng tự tin khéo léo.
Khi đó tôi còn chỉ vào tivi, nửa ghen tị nửa cảm khái nói với Chu Minh Trung:
“Anh xem người ta kìa, sống rực rỡ biết bao, em cũng muốn trở thành người phụ nữ độc lập có năng lực như vậy.”
Lúc đó phản ứng của Chu Minh Trung là gì?
Anh ta nhìn chằm chằm màn hình mấy giây mới hoàn hồn, giọng điệu bình thản:
“Loại người đó đều là có gia thế hoặc được quý nhân giúp đỡ. Mình đừng so với người ta làm gì, em chăm lo cho gia đình mình tốt là trong lòng anh em là tuyệt nhất rồi.”
Khi ấy tôi còn vì lời tình cảm bất ngờ đó mà có chút ngượng ngùng, chút ghen tị trong lòng cũng tan biến.
Giờ nghĩ lại, ánh mắt anh ta nhìn vào màn hình khi ấy, rõ ràng là tự hào.
Tự hào vì người phụ nữ rạng rỡ trên tivi kia có một phần công sức của anh ta.
Còn tôi, sống bằng 5.000 tệ mỗi tháng, cắm đầu vào những công việc nhà không bao giờ hết và các công việc làm thêm, sống như một người đàn bà nhà quê chỉ biết đến cơm áo gạo tiền.
“Bà nhìn gì vậy?”
Chu Minh Trung thấy tôi cứ nhìn anh ta chằm chằm, cau mày lại.
Tôi biết đó là dấu hiệu anh ta sắp nổi nóng.
Trước kia những lúc như vậy, tôi sẽ lập tức dời mắt đi chỗ khác, hoặc tìm một đề tài để xoa dịu không khí, tránh cãi vã không cần thiết.
Nhưng giờ đây, tôi không muốn làm thế nữa.
Tôi không trả lời, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại, trên màn hình là mấy điều khoản phân chia tài sản khi ly hôn mà bạn thân vừa gửi đến.
Điện thoại tôi cũ quá rồi, màn hình đã bắt đầu mờ.
Sự im lặng của tôi rõ ràng đã chọc giận Chu Minh Trung.
Anh ta bất ngờ bật người dậy, giật lấy điện thoại của tôi, ném thẳng xuống cuối giường.
“Lâm Tĩnh! Bà còn định làm loạn tới bao giờ nữa?”
“Chúng ta sống với nhau ba mươi năm rồi, tôi thật không ngờ bà lại là loại đàn bà coi trọng tiền bạc như vậy! Chỉ vì chút tiền mà đòi bỏ cả gia đình sao?”
Đến nước này rồi, anh ta vẫn cố chấp cho rằng, tất cả sự phẫn nộ của tôi chỉ vì tiền.
Tôi lại ước mình đúng là loại phụ nữ chỉ biết nhìn vào tiền như anh ta nói,
như thế, có lẽ tôi đã không phải chịu đựng ba mươi năm khổ sở thế này.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ từng chữ nói:
“Chu Minh Trung, chúng ta ly hôn. Tôi nói nghiêm túc đấy.”
Nghe tôi lại nhắc tới ly hôn, Chu Minh Trung nổi giận thực sự:
“Ly hôn cái gì?! Bà học đâu ra cái trò này? Lấy ly hôn ra dọa tôi à?”
“Tôi nói cho bà biết, trò này vô dụng! Ly hôn thật rồi, mặt mũi tôi để đâu?”
“Nơi làm việc, trước mặt họ hàng bạn bè, tôi còn biết giấu mặt đi đâu?”
“Con trai sắp bàn chuyện cưới hỏi rồi, bà làm mẹ mà cố tình khiến nó mất mặt với thông gia à?”
Anh ta cuống lên, nhưng từng câu từng chữ, chỉ quan tâm đến sĩ diện của chính mình, đến thể diện của con trai.
Còn cảm xúc của tôi, không đáng để nhắc đến.
Một cơn phẫn uất dâng trào.
Tôi ngồi thẳng dậy, giọng cũng không tự chủ mà lớn hơn:
“Chu Minh Trung, ba mươi năm nay, tôi vì cái nhà này đã làm những gì, ông thật sự không biết sao?”
“Năm bố ông phẫu thuật tim mạch cần mười hai vạn, là tôi gom hết tiền hồi môn tích góp trước khi cưới, cộng thêm thức đêm làm thêm sổ sách cho ba công ty mới gom đủ.”
“Năm con trai thi vào trường cấp ba trọng điểm, phí chọn trường cần năm vạn, là tôi lấy toàn bộ tiền đơn vị đền bù cắt hợp đồng để đóng vào, đến tiền để dành cho mình cũng chẳng còn.”
“Những năm qua, trong nhà bất kỳ khoản chi lớn nào, có khoản nào không phải tôi cắn răng lấp vào không?”
Cửa phòng ngủ bật mở.
Chu Nhiên hẳn là bị tiếng cãi nhau đánh thức, đứng ngay cửa, mặt đầy vẻ bực bội và phản đối.
“Mẹ! Mẹ làm loạn đủ chưa?”
“Mẹ có đóng góp cho gia đình, nhưng vậy là có thể lấy đó ra ép bố sao?”
“Quả nhiên ở phương diện nào mẹ cũng không bằng dì Nguyệt Hoa, mẹ sống như bây giờ là đáng lắm!”
Lời của nó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người.
Tôi nhìn gương mặt ấy – gương mặt giống hệt Chu Minh Trung thời trẻ, đây là đứa con trai tôi đã mang nặng đẻ đau mười tháng, là đứa cháu mà mẹ tôi đã đánh đổi cả mạng sống để giữ lại.
Năm bảy tuổi, con trai Chu Nhiên bị viêm phổi, tôi không liên lạc được với Chu Minh Trung, vay mượn khắp nơi cũng còn thiếu hai trăm tệ tiền phẫu thuật.
Mẹ tôi giấu tôi, bán đi củ nhân sâm rừng có thể kéo dài mạng sống của bà.
Cuối cùng, con xuất viện rồi, còn bà vì suy tim trở nặng mà ra đi, đến phút cuối cùng tôi cũng không kịp gặp.
Giờ nghĩ lại, hi sinh của bà và những gì tôi bỏ ra, tất cả đều không đáng.
3.
Trước đây, mỗi lần cãi nhau xong, người đập cửa bỏ đi luôn là họ.
Lần này, tôi là người chủ động bước ra khỏi nhà.
Nằm trên giường khách sạn, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, dường như tôi lại rơi vào khoảnh khắc đau đớn năm xưa.
Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng vì sốt của con, tiếng y tá liên tục thúc giục đóng tiền viện phí.
Người chồng mất liên lạc, và người mẹ bệnh tật triền miên.

