“So với những suy đoán vô căn cứ và sự công kích ác ý, tôi càng mong nhận được lời chúc phúc từ mọi người hơn.”
Sau đó tôi đính kèm một bao lì xì 5,000 tệ.
Có lẽ nhờ bao lì xì, bài đăng nhanh chóng được chú ý.
Phần bình luận cũng tăng vọt trong chớp mắt.
“Bình thường tôi chẳng bao giờ ghen tị với ai, nhưng Tần Hồi Dã, cậu đúng là có số hưởng quá rồi!”
“Á á á á, ghen muốn biến hình luôn!”
“Tôi đang bò lết trong góc phòng ký túc đây này.”
“Chỉ có mình tôi thấy hai người rất xứng đôi thôi sao? Anh Tần siêu tốt bụng!”
“Đúng vậy! Anh Tần thực sự rất tốt, trước kia chúng tôi từng chung một câu lạc bộ, anh ấy từng hướng dẫn tôi làm mô hình toán học, cực kỳ kiên nhẫn luôn!”
【Không quan tâm nữa, chúc hai người 99 (trăm năm hạnh phúc).】
【Không quan tâm nữa, chúc hai người 99.】
【Không quan tâm nữa, chúc hai người 99.】
Tôi cười khúc khích khi đọc những bình luận ấy, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tần Hồi Dã đẩy cửa xông vào.
Cậu ấy cầm điện thoại đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm tôi, trong đáy mắt dường như có cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt.
Tôi vẫy tay gọi cậu ấy.
“Thấy rồi à? Cảm động không?”
“Có phải cảm động đến muốn khóc không?”
“Lại đây, ôm một cái.”
Tần Hồi Dã bị tôi chọc cười.
Cậu ấy dựa vào khung cửa, ánh mắt sâu lắng nhìn tôi, khóe môi không giấu nổi nụ cười.
“Thật ra, em không để tâm đến mấy chuyện đó đâu.”
Cậu nói: “Người ta nói gì em cũng không quan trọng, nhưng… có vài người mồm miệng quá độc… sẽ…”
Tôi đoán được bọn họ sẽ nói gì.
Sẽ chửi cả tôi, bôi nhọ cả tôi.
“Chẳng đau chẳng ngứa, tôi hoàn toàn không quan tâm.” Tôi nói.
Tần Hồi Dã khựng lại: “Thế sao chị còn…”
“Nhưng chẳng phải em không vui sao?” Tôi nói, “Tôi quan tâm điều đó.”
Tần Hồi Dã lặng người nhìn tôi.
Cậu bước lại, cúi người nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng hôn từng cái lên môi tôi.
Tôi nghe thấy cậu ấy thổ lộ bằng giọng run run, đầy chân thành:
“Em yêu chị.”
17
Cùng lúc đó, tại phòng 302 ký túc xá nam.
Đêm đã khuya, nhưng trong phòng lại không hề yên tĩnh.
Tống Hoài Tự và mấy “anh em tốt” đang chụm đầu trước màn hình máy tính, ánh sáng mờ xanh chiếu lên những gương mặt vặn vẹo của họ.
“Đệt, bài đăng kia bị đè nhiệt rồi!”
“Dưới toàn là lời chúc mừng, còn có cả đám khen cái thằng nhà quê Tần Hồi Dã kia nữa chứ!”
“Con mợ nó, bà chị kia đúng là chịu chi, còn phát cả lì xì… má nó chứ, Tần Hồi Dã số chó thế không biết!”
Tống Hoài Tự ngồi quay lưng về phía bọn họ, tay siết chặt mép điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch.
Trên màn hình là giao diện siêu thoại trường học, tiêu đề nổi bật cùng hàng loạt comment “Chúc 99” như từng nhát dao đâm vào mắt hắn.
Hắn liên tục làm mới trang, cố tìm vài bình luận độc địa trùng khớp với suy nghĩ của mình, nhưng như thể có một cái rây vô hình đã sàng lọc hết, chỉ còn lại những lời “hoà nhã” khiến hắn ngày càng bực bội.
Rõ ràng hắn đã bỏ ra không ít tiền, thuê mấy tài khoản chuyên dẫn dắt dư luận, sao lại nhanh chóng bị phản công như thế? Giang Nhược Cẩm… cô ta lại bảo vệ Tần Hồi Dã đến mức này sao?
Không cam lòng, ghen tỵ, xen lẫn một chút hoảng sợ khó tả, như dây leo độc siết chặt tim hắn.
Hắn không hiểu nổi, bản thân thua cái gì so với cái thằng nhà quê kia?
Đúng lúc đó, cửa ký túc bị gõ.
“Ai đấy? Nửa đêm nửa hôm còn làm gì?”
Một người bạn cùng phòng gần cửa làu bàu, bước tới mở ra.
Bên ngoài là hai người. Một người mặc vest thẳng thớm, tay cầm túi hồ sơ, nét mặt nghiêm nghị; người còn lại ăn mặc bình thường, nhưng khí chất lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.
“Xin hỏi, bạn Tống Hoài Tự có ở đây không?” Người mặc vest lên tiếng, giọng điềm đạm.
Cả phòng im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn ra cửa, rồi lại quay sang nhìn Tống Hoài Tự đang ngồi quay lưng lại.
Tim hắn chợt thắt lại.
Hắn cứng đờ quay đầu lại.
“Tôi là Tống Hoài Tự, mấy người là…?”
“Chào bạn Tống, tôi là luật sư Trần, được cô Giang Nhược Cẩm ủy quyền.” Người đàn ông mặc vest bước vào, đưa túi hồ sơ ra trước mặt hắn.
“Đây là thư luật sư liên quan đến việc bạn chiếm dụng trái phép tài sản cá nhân của cô Giang, cùng bản sao các bằng chứng liên quan. Theo tài liệu mà chúng tôi thu thập được, bạn đã tự ý lấy đi túi xách và nước hoa hàng hiệu trị giá khoảng 150.000 tệ của cô ấy mà không có sự đồng ý, sử dụng cho mục đích cá nhân hoặc đem tặng người khác. Hành vi này đã cấu thành tội trộm cắp, với giá trị đặc biệt lớn.”
150.000?!
Một loạt tiếng hít sâu vang lên trong phòng.
Mấy người bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, ánh nhìn về phía Tống Hoài Tự trở nên ngờ vực và bối rối.
Sắc mặt hắn tái nhợt, bật dậy như bị kim chích, giọng nói trở nên the thé vì quá kích động:
“Nói bậy! Đó là đồ cô ta không cần nữa! Là cô ta… cô ta ngầm đồng ý! Tôi không có ăn trộm!”
Luật sư Trần không đổi sắc mặt: “Bạn Tống, chuyện có ‘ngầm đồng ý’ hay không, bạn có thể giữ lại trình bày trước tòa. Ngoài ra, về hành vi lan truyền thông tin sai lệch, cố ý bôi nhọ danh dự cô Giang Nhược Cẩm và bạn trai cô ấy là Tần Hồi Dã trên mạng, chúng tôi cũng đã thu thập bằng chứng và sẽ giữ quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý của bạn.”
Vừa dứt lời, người đàn ông mặc thường phục đứng bên cạnh bước lên một bước, chìa thẻ:
“Tống Hoài Tự, tôi là người của Đội Điều Tra Kinh Tế Cục Công An Thành phố. Hiện chúng tôi thực hiện lệnh triệu tập bạn liên quan đến vụ việc trộm cắp, mời bạn đi theo để phối hợp điều tra.”
Lệnh triệu tập được đưa ra trước mặt Tống Hoài Tự, con dấu đỏ chót và những dòng chữ lạnh lùng như búa tạ đập thẳng vào đầu hắn.
“Không… không thể nào…”
Tống Hoài Tự lùi lại loạng choạng, đụng ngã cả ghế, phát ra tiếng rầm chói tai.
Trong đầu hắn ong ong.
Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Nhược Cẩm, ánh nhìn khinh bỉ của Tần Hồi Dã, gương mặt kinh hoàng, khinh thường, như đang xem kịch của bạn cùng phòng… Tất cả quay cuồng hỗn loạn trong đầu hắn.
“Tống Hoài Tự? Cậu không sao chứ?”
Có người lên tiếng dò hỏi.
Tống Hoài Tự há miệng định nói gì đó, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, trời đất quay cuồng.
“Bịch” một tiếng, hắn ngã vật xuống sàn, bất tỉnh nhân sự.
Cả phòng lập tức hỗn loạn.
“Ngất rồi, ngất rồi!”
“Mau, gọi 120!”
“Trời đất ơi, thật sự là ăn trộm đồ 150.000 sao?”
“Hèn gì dạo này vung tiền như nước, còn đi tán hoa khôi trường…”
(Hoàn)

