“Chị cảm thấy thoải mái không?”

Tôi bị chọc đến bật cười.

Nhưng cũng chẳng còn sức để mắng mỏ gì nữa.

Giằng co đến tận nửa đêm.

Tôi vào phòng tắm tắm rửa, thì đột nhiên ống nước phát nổ, làm tôi giật mình hoảng hốt.

“Có chuyện gì vậy?”

Tần Hồi Dã vội vàng chạy tới.

Cậu ta không nhìn bậy dù chỉ một chút, lấy khăn tắm bên cạnh quấn tôi lại, sau đó lập tức quỳ xuống đất kiểm tra đường ống.

Tôi đứng ở cửa phòng tắm, tựa người vào khung cửa, nhìn cậu ta.

Cậu ta hành động rất thành thạo, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.

“Cậu còn biết sửa cả ống nước à?”

Tôi trêu chọc, dùng chân đá nhẹ vào người cậu ta.

Tần Hồi Dã đỏ mặt, quay lại nắm lấy cổ chân tôi.

“Em nói rồi mà…” Cậu ta nói, “Em biết làm rất nhiều việc.”

Cậu ta nhét chân tôi vào đôi dép bông.

Rồi đứng dậy hỏi tôi: “Chị có đồ nghề sửa chữa gì không?”

Tôi lắc đầu: “Không có, thôi khỏi, mai gọi thợ đến sửa là được.”

Cậu ta hơi cau mày, có vẻ vẫn đang suy nghĩ cách khác.

Lúc nãy quỳ trên sàn ướt, quần áo cậu ta ướt quá nửa.

Trông có vẻ khá thảm hại.

Nhưng kỳ lạ là, lại khiến tôi thấy hơi hấp dẫn.

Tôi bước tới đứng trước mặt cậu ta, Tần Hồi Dã ngẩn ra, lúng túng muốn lùi lại.

Tôi nắm lấy cổ áo cậu ta.

“Lùi cái gì?”

Tần Hồi Dã đứng im không nhúc nhích.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Thêm lần nữa.”

Tần Hồi Dã sững người: “Cái gì cơ?”

Vừa hỏi xong, cậu ta đã nhận ra.

Cậu ta im bặt, lặng lẽ nhìn tôi.

Ba giây sau, cậu ta bước tới một bước, nâng mặt tôi lên rồi hôn xuống.

5

Sáng hôm sau, tôi bị chuông báo thức làm tỉnh giấc.

Hôm nay tôi phải đến công ty, có khá nhiều việc cần xử lý.

Tôi ngồi dậy khỏi giường, không buồn để ý đến người bên cạnh, cứ thế đi thẳng ra phòng tắm ngoài.

Chưa đi được mấy bước, tôi chợt khựng lại.

Cúi đầu nhìn đống quần áo rách bươm dưới chân.

Mấy món đồ kém chất lượng của Tần Hồi Dã bị tôi xé đến chẳng còn mặc nổi.

Tôi thu dọn đồ đạc, trang điểm xong, chuẩn bị ra khỏi nhà.

Lúc này Tần Hồi Dã mới tỉnh dậy.

Tôi đi qua, mang tính tượng trưng mà hỏi han một câu: “Tỉnh rồi à?”

Cậu ta ánh mắt mơ màng, tóc rối bời, trên người còn lưu lại dấu vết do tôi để lại.

Tôi nhịn không được bật cười.

“Bộ dạng này của cậu…”

Tôi liếc nhìn đồng hồ: “Tôi chuẩn bị sẵn cho cậu mấy bộ quần áo, để ở ghế sofa ngoài phòng khách, lát nữa tự mặc vào.”

Tôi cúi người, dán danh thiếp của mình lên lồng ngực trần trụi của cậu ta.

“Đây là số của tôi, nhưng tốt nhất là đừng gọi linh tinh.”

“Gửi số tài khoản cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền.”

“Đêm qua phục vụ cũng tạm được, tiền công sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.”

Tôi xách túi đi ra ngoài.

“Bên ngoài có phần bữa sáng tôi đặt sẵn, lát dậy thì ăn đi.”

Căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại một mình Tần Hồi Dã.

Cậu ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Cúi đầu gỡ tấm danh thiếp còn dính trên ngực xuống, ánh mắt dừng lại nơi ba chữ “Giang Nhược Cẩm”, chớp mắt một cái.

________________________________________

6

Khi Tần Hồi Dã quay về trường thì đã là giữa trưa.

Các bạn cùng phòng ăn cơm ở căn-tin xong đã về, đang ngồi tám chuyện trong phòng.

Cậu ta vừa đẩy cửa bước vào, cả đám lập tức im bặt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu ta.

“Ui dào ui dào, học sinh ngoan cũng học được cái trò ngủ lang rồi kìa.”

“Học bá Tần tối qua đi đâu đấy? Lại ra quán net nữa à?”

“Cái máy tính rách của cậu cuối cùng cũng hỏng rồi hả?”

Tống Hoài Tự nghe thấy tiếng ồn bên dưới, bèn ngồi dậy từ giường trên, tay vẫn cầm điện thoại, mày nhíu chặt.

Trong khung trò chuyện với Giang Nhược Cẩm, ký hiệu chấm than màu đỏ chói lọi đập vào mắt.

Cô đã chặn cậu ta rồi!

Tại sao chứ?

Nghĩ lại cuộc trò chuyện gần đây của hai người, Tống Hoài Tự bắt đầu hoảng.

Cậu ta sợ chuyện mình lén lấy túi xách và nước hoa của cô bị phát hiện.

Lại càng sợ sẽ bị cô trả thù.

Cô có vẻ nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng Tống Hoài Tự biết rõ — Giang Nhược Cẩm không phải người hiền lành gì.

Cậu ta hấp tấp dùng tài khoản phụ để gửi lại lời mời kết bạn cho cô.

Phần ghi chú tỏ rõ sự lấy lòng:

“Chị ơi sao lại vô tình chặn em rồi hả~”

Nửa ngày trôi qua, vẫn không nhận được phản hồi gì.