Tần Hồi Dã nhận ra sự không vui của tôi, lập tức thả tay ra.
Cảm giác nóng rực lập tức biến mất, tôi khẽ bóp các ngón tay, hai tay đặt lên vô lăng.
Không thèm để ý đến cậu trai đường đột này nữa, tôi đạp ga, lái xe về hướng cổng trường.
Giữa đường, như bị ma xui quỷ khiến, tôi liếc nhìn gương chiếu hậu mấy lần.
Cậu trai đó vẫn đứng tại chỗ.
Cậu ta ngơ ngác nhìn theo, gãi gãi đầu, vẻ mặt đầy hối hận.
Bóng dáng càng lúc càng nhỏ…
Tôi thu lại tầm mắt.
Ba giây sau.
“Chậc.”
Tôi đạp mạnh phanh, lùi xe lại, dừng trước mặt cậu ta.
Không nhìn cậu ta, chỉ bực bội hất cằm.
“Lên xe.”
2
Dù rất không muốn thừa nhận.
Nhưng vừa rồi, tôi quả thật đã có cảm giác.
3
Xe tôi dừng lại trước cổng bệnh viện.
Tần Hồi Dã có vẻ ngơ ngác: “Sao lại đến bệnh viện vậy ạ?”
Tôi ra hiệu cho cậu ta xuống xe: “Đi kiểm tra sức khỏe trước đã.”
…
Tôi năm nay 27 tuổi, sự nghiệp ổn định, có một công ty nhỏ riêng của mình.
Vì tính cách, tôi rất khó thiết lập mối quan hệ thân mật với người khác.
Nhưng nhu cầu sinh lý thì không thể làm lơ.
Trước đây với Tống Hoài Tự, là tôi chủ động tiếp cận cậu ta.
Lúc đó trong quán bar, tôi vô tình liếc mắt một cái — ngoại hình và khí chất của cậu ta rất hợp gu tôi.
Tôi nhờ bạn bè xin được thông tin liên lạc của cậu ta.
Ban đầu, Tống Hoài Tự không chịu nhận tiền, còn nói muốn thiết lập quan hệ yêu đương chính thức với tôi.
Tôi muốn b/ a/ o/ n/ u/ ôi cậu ta, cậu ta lại muốn yêu đương?
Tôi tất nhiên không đồng ý.
Yêu đương phiền phức lắm, vừa phải tốn thời gian, tốn sức lực, lại còn phải cung cấp giá trị cảm xúc cho đối phương.
Đến khi chia tay thì lại dây dưa rắc rối.
Làm sao bằng việc trả tiền rõ ràng, ai cần gì lấy đó, dứt khoát gọn lẹ.
Tôi bơ cậu ta ba ngày, cuối cùng chính cậu ta lại lò dò tìm tới cửa.
Tuy nhà cậu ta không đến mức nghèo rớt mồng tơi, nhưng tôi ra tay quá hào phóng.
Hơn nữa, tôi đâu có xấu cũng chẳng già.
Tính ra, là cậu ta lời rồi.
Nhưng người này lại không biết điều… cứ hết lần này đến lần khác giẫm lên giới hạn của tôi mà nhảy nhót.
…
Trong không gian chật chội của xe, Tần Hồi Dã ngồi thẳng đơ ở ghế phụ, ánh mắt vô thức liếc sang tôi mấy lần.
Tôi chống tay lên cửa kính xe, buồn chán nghịch điện thoại.
Tần Hồi Dã cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi tôi: “Chị ơi, mình đang đợi gì vậy?”
“Đợi kết quả kiểm tra sức khỏe của em.”
Báo cáo sức khỏe của cậu ta sẽ quyết định việc tiếp theo tôi có nên đưa cậu ta về chỗ mình không.
Tần Hồi Dã còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vẫn chỉ “ồ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nửa tiếng sau, báo cáo sức khỏe của cậu ta được gửi đến điện thoại tôi.
Tôi cúi đầu xem mấy lượt, khẽ nhướng mày.
Báo cáo cho thấy, tình trạng cơ thể rất khỏe mạnh.
Thể lực còn tốt hơn Tống Hoài Tự không ít.
Tôi đặt điện thoại xuống, vô thức xoa xoa lòng bàn tay, rồi quay đầu nhìn cậu ta.
“Giờ em đã biết Tống Hoài Tự làm công việc gì cho chị rồi chứ?”
Tần Hồi Dã nhìn tôi, theo phản xạ tránh ánh mắt tôi.
Từ góc độ này, tôi nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cậu ta.
“Em… em không biết.”
Là sinh viên của trường đại học danh tiếng, không đến nỗi ngốc vậy chứ.
Cho dù có hơi chậm chạp, đến giờ cũng phải nhận ra rồi.
Phản ứng của Tần Hồi Dã xác nhận suy đoán của tôi.
“Ồ, vậy là đoán ra rồi.”
Tôi lười biếng nói: “Đã đoán được rồi, còn muốn đến chỗ chị làm thêm không?”
Lại là một khoảng im lặng.
Tần Hồi Dã ngồi bất động ở ghế phụ.
Tôi cảm nhận rõ cậu ta đang rất căng thẳng.
Nhưng tôi không còn kiên nhẫn nữa.
Tôi cũng cảm thấy hôm nay mình hơi bốc đồng.
Thầm nghĩ bỏ đi.
Tôi mỉm cười: “Thôi vậy, chị đưa em về trường.”
Vừa mới nổ máy xe, đã nghe cậu ta hấp tấp nói: “Không về trường.”
Tôi quay đầu nhìn cậu ta.
Tần Hồi Dã nói: “Về chỗ chị.”
4
Màn tự tiếp thị của Tần Hồi Dã quả thực không có chút phóng đại nào.
Cậu ta loạng choạng đẩy cửa vào, dễ dàng bế bổng tôi lên, để hai chân tôi quấn lấy eo cậu ta.
Tư thế không có cảm giác an toàn khiến tim tôi giật thót, theo bản năng tôi nắm chặt lấy vai cậu ta.
Tôi vừa định bảo cậu ta đặt tôi xuống, thì những nụ hôn đã dày đặc rơi xuống cổ tôi.
Từng cái, từng cái.
Rất trêu người.
Tiếng rên bị chặn lại nơi cổ họng, lúc bật ra thì đã không còn rõ lời.
Rõ ràng Tần Hồi Dã không có kinh nghiệm gì.
Cả người như một con trâu mộng, cứ thế lao tới.
Tôi có cảm giác sắp bị cậu ta bẻ gãy ra từng khúc.
Vậy mà cậu ta còn ngây thơ hỏi: “Chị ơi, như vậy được không?”

