Ta vung tay, tát hắn một cái thật mạnh.

“Lý Hoằng, ngươi là đồ khốn nạn!”

Hắn ôm mặt, sững sờ trong chốc lát, rồi giận dữ gầm lên: “Ngươi dám đánh ta?”

“Đánh rồi thì sao?” Ta ngẩng cao đầu, “Cha mẹ ta vì nước mà chết, ta đâu có muốn làm cô nhi? Sao ngươi lại tính món nợ này lên đầu ta? Từ nhỏ đến lớn, thứ ngươi có còn chưa đủ sao?”

Hắn trừng mắt nhìn ta, ngực phập phồng dữ dội, sau cùng tung một cước đá văng chiếc ghế bên cạnh, rồi đùng đùng đạp cửa bỏ đi.

Ta ngồi bệt xuống đất, cổ tay một vòng bầm tím.

Trong lòng vừa lạnh vừa se sắt.

Thì ra bao năm hắn nhằm vào ta, cũng chỉ vì thế.

Thật là nực cười.

Hôm sau, đại hôn.

Trường hợp cực kỳ long trọng.

Chiêng trống rộn ràng, hồng trang rực rỡ mấy dặm đường.

Ta bị nhét vào hoa kiệu, lắc lư mà được rước đến phủ An Định hầu.

Khi bái đường, ta cảm nhận rõ ràng thân thể Tống Cẩn Thừa cứng đờ.

Qua lớp hỉ khăn, chẳng nhìn thấy gì, nhưng ta biết, hắn nhất định đang tìm bóng dáng Lâm Uyển Nhi.

Lễ thành, chúng ta được đưa vào động phòng… à không, là đến tiệc cưới bên cạnh.

Hoàng đế có lệnh, Thái tử và thế tử An Định hầu cùng ngày thành hôn, yến tiệc hợp làm một, đặt tại Thái Hòa điện trong cung, thể hiện long ân.

Đây quả thực là một màn tra tấn.

Ta và Tống Cẩn Thừa ngồi ở hàng ghế phụ, ghế chính là Thái tử Lý Hoằng cùng Thái tử phi Lâm Uyển Nhi trong hỉ phục rực rỡ.

Quả nhiên, Lâm Uyển Nhi dung mạo khuynh thành, phục sức lộng lẫy, sáng rỡ như ánh dương.

Nàng cười duyên dáng, khẽ nói chi đó với Lý Hoằng, ánh mắt hắn nhìn nàng ôn nhu đến lạ – là thứ dịu dàng ta chưa từng thấy trong mắt hắn.

Tống Cẩn Thừa ngồi bên cạnh ta, rượu uống từng chén, từng chén không ngừng.

Ánh mắt hắn như đóng đinh lên người Lâm Uyển Nhi, dẫu muốn cũng chẳng dời đi nổi.

Ánh mắt ấy, hệt như ánh mắt ta từng lén nhìn hắn năm xưa. Không, còn sâu hơn, đau hơn, trong đó có máu, có lệ.

Hắn tan vỡ rồi.

Hắn không còn là thiếu niên từng lén đưa ta viên kẹo ngọt kia nữa.

Hắn đã đánh mất hạnh phúc của mình.

Trên bàn tiệc, chẳng ai động đến món ăn.

Ta đói cả ngày, bèn gắp một miếng bí vàng óng ánh đưa vào miệng.

Cứng, chưa chín, cắn đau cả răng.

Ta nhìn Tống Cẩn Thừa ngồi thất thần bên cạnh, ngậm miếng bí sống nghẹn nơi cổ họng, khó nuốt vô cùng.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, ta cất lời.

Giọng có phần khô khốc.

“Cái đó… Tống Cẩn Thừa, bí quyết để hạnh phúc, là khi có táo trong tay, thì chỉ nên để tâm đến quả táo ấy thôi.”

Đừng mãi dõi theo miếng thịt trong bát người khác nữa, nhìn thử xem… không phải ta, mà là trái táo trong tay ngươi, được không?

Hắn đột ngột quay đầu, trong mắt vẫn còn ánh nước chưa khô, song ánh nhìn dành cho ta lại như nhìn một kẻ ngu si.

Hắn cười lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc: “Liễu Đoá Đoá, ngươi mù rồi sao!”

Hắn chỉ về phía bàn chính: “Yến tiệc bên ấy, toàn sơn hào hải vị, do ngự trù đích thân chế biến.”

Rồi lại chỉ sang bàn chúng ta, nhất là miếng bí bị ta cắn dở: “Còn bàn này, là đồ cho heo ăn. Hiểu chưa?”

Trái tim ta như bị miếng bí sống kia nghẹn lại, vừa lạnh vừa cứng, rơi thẳng xuống đáy.

Hóa ra trong mắt hắn, cưới ta chẳng khác nào nuốt đồ ăn của súc sinh.

Ta cúi đầu, không nói thêm lời nào, lặng lẽ đặt miếng bí trở lại đĩa.

Yến tiệc vẫn tiếp diễn, tiếng ồn ào, lời chúc tụng như vọng qua một làn nước, mờ mịt xa xăm.

Ta nghe Thái tử Lý Hoằng mang men say, cao giọng nói: “Cẩn Thừa, Cô… à không, bổn vương và ngươi là huynh đệ tốt! Đoá Đoá cũng xem như muội muội do ta nhìn lớn lên, ngươi nhất định phải đối đãi tử tế với nàng! Bằng không bổn vương quyết chẳng tha!”

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “muội muội”.

Tống Cẩn Thừa đứng dậy, nâng chén, giọng nói không lộ cảm xúc: “Điện hạ cứ yên tâm, thần tất sẽ thiện đãi Liễu tiểu thư.”

Liễu tiểu thư… hừ.

Ta siết chặt bàn tay giấu trong tay áo, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Đúng lúc ấy, một cung nữ bưng bình rượu đến rót, chẳng biết trượt chân thế nào, cả bình rượu đổ ập về phía ta.

Ta theo phản xạ né tránh, vẫn bị ướt nửa ống tay áo.

“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!” Cung nữ sợ đến tái mặt, quỳ rạp xuống đất cầu xin.

Tống Cẩn Thừa khẽ cau mày.

Lý Hoằng trên chủ vị nhìn sang, cất giọng quát: “Chuyện gì thế? Vụng về tay chân! Kinh động đến Thế tử phi, lôi xuống!”

Lâm Uyển Nhi cũng dịu dàng lên tiếng: “Đoá Đoá muội muội không sao chứ? Mau đi thay y phục đi.”