Chỉ có anh hai, mãi bị mắc kẹt trong cảm xúc.

Anh lo liệu hậu sự cho tôi đến từng chi tiết nhỏ, từ áo liệm đến phần mộ, thứ nào cũng phải tự tay xem qua.

Ban đêm anh thường ngủ không yên, hay mơ thấy tôi rồi gọi tên tôi trong mơ.

Có một đêm khuya, anh lại giật mình tỉnh dậy, miệng bật lên hai tiếng “Nghiên Nghiên”.

Ngồi thẫn thờ một lúc, anh đứng dậy rút từ giá sách ra một cuốn truyện đã sờn góc.

Đó là cuốn tôi thích nhất hồi nhỏ, ngày nào cũng quấn lấy anh bắt đọc cho nghe.

Anh lật sách ra, từng chữ từng chữ đọc khẽ.

Đọc rồi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trang giấy.

“Nghiên Nghiên… anh sai rồi…”

“Về lại đi…”

Tôi lơ lửng giữa không trung, khẽ lắc đầu.

Không về được nữa đâu.

Hệ thống sắp đến rồi.

Tôi sắp được gặp người anh trai thật sự của mình.

Ngày tôi được hạ táng, mưa rơi lất phất.

Trước bia mộ của tôi, anh cả nặng nề dập đầu một cái, trán dính đầy bùn ướt:

“Nghiên Nghiên, anh cả có lỗi với em.”

Anh ba đỏ hoe mắt, vừa lau nước mắt vừa gọi:

“Nghiên Nghiên…”

Anh nghẹn ngào rất lâu, nhưng chẳng thể nói trọn nổi một câu.

Anh hai thì khác hẳn thường ngày, im lặng đến lạ.

Anh ngồi xổm xuống, dùng tay áo cẩn thận lau sạch bia mộ cho tôi, rồi quỳ ở đó, rất lâu cũng không đứng dậy.

Khi họ lái xe trở về biệt thự, trời đã sập tối.

Còn chưa kịp bước vào cửa lớn, đã nghe bên trong vọng ra những âm thanh mờ ám.

Giọng người phụ nữ nũng nịu xen lẫn tiếng thở gấp của đàn ông, theo khe cửa khép hờ lan ra ngoài:

“Ái da, anh nhẹ tay thôi… đừng để ba tên ngốc kia nhìn thấy chứ~”

“Giờ thì con ngu Lục Nghiên Nghiên chết rồi, tôi còn chẳng biết đổ tội cho ai đây.”

“Con nhỏ đó đúng là mạng dai, tôi tưởng nó không trụ nổi quá một năm.”

“Ban đầu còn định tìm cái cớ cho nó chết ở bên ngoài… dựng một vụ tai nạn giả, rồi nói với ba anh em nhà họ Lục là nó chết vì tai nạn.”

“Không ngờ nó lại tự bò về được, hại tôi suýt lộ tẩy trong cuộc gọi mấy hôm trước.”

“May mà ba tên đó ngu hết phần thiên hạ.”

“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không quay lại đâu, còn đang bận lo tang lễ cho con tiện nhân kia.”

“Lần này đi phải vài hôm mới xong ấy chứ.”

Ngoài cửa, anh hai nắm chặt lấy cổ tay anh ba đang chuẩn bị đẩy cửa.

Bên trong, tiếng thở dốc của người đàn ông càng lúc càng rõ ràng:

“May mà nó chết rồi, từ nay em không cần phải ngày ngày diễn trò lấy lòng ba ông anh ngu ngốc đó nữa.”

“Dù sao thì giờ nó chết rồi, chết chẳng ai chứng minh được, cái chuyện năm xưa em thuê người dựng livestream trên web đen, ai mà tra ra được chứ.”

Bên trong vang lên một tràng cười yêu kiều.

Ngay giây tiếp theo—

“RẦM!!!”

Anh cả tung một cú đá mạnh đến mức cánh cửa bay thẳng ra ngoài, đập ầm xuống đất.

Tiếp theo đó là tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp biệt thự.

Lúc hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện, thấy được chính là cảnh tượng đó.

Tôi không dừng lại nữa, chỉ quay đầu nhìn biệt thự nhà họ Lục lần cuối.

Sau đó, nhấc chân, bước vào quầng sáng trước mặt.

Từ đây, mãi mãi không gặp lại.

“Sau khi tôi đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hệ thống xoay nhẹ một vòng trước mặt tôi, trả lời trung thực:

“Những kẻ từng bắt nạt cô đều bị đại thiếu gia nhà họ Lục tiêu diệt sạch sẽ, kể cả những người từng donate và spam bình luận trong phòng livestream, anh ta cũng không tha.”

“Tần Kiều Kiều bị đại thiếu gia đánh gãy tay gãy chân, ném cho bọn ăn xin ngoài phố.”

“Cô ta từng trốn được một lần, nhưng giữa đường bị nhị thiếu gia bắt lại.”

“Kéo về… đem đi làm thí nghiệm trên người.”

“Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Giải phẫu sống, còn tiêm thuốc giữ tỉnh táo suốt quá trình.”

“Cuối cùng, tam thiếu gia không nỡ nhìn thêm nữa, nửa đêm lẻn vào phòng thí nghiệm, kết liễu cô ta một cách nhanh gọn.”

“Tam thiếu gia ấy mà… đúng là không thể đoán nổi. Vừa đỏ mắt vừa nói ‘xin lỗi’, vừa không hề ngập ngừng mà vặn gãy cổ Tần Kiều Kiều.”

“Tần Kiều Kiều đến chết cũng nghĩ anh ta đến để cứu mình… ngay cả tôi cũng suýt tin là thật.”

Tôi khẽ cong môi cười.

Chuẩn là việc mà anh ba sẽ làm.

Kết thúc câu chuyện, anh hai tự sát trước mộ tôi. Anh cả thì chết trên đường báo thù cho tôi.

Anh ba tiếp quản nhà họ Lục, nhưng dường như cố tình làm vậy—chẳng bao lâu sau, nhà họ Lục phá sản.

Trong đầu tôi vẫn vang vọng lời vừa rồi của hệ thống.

Đang mải nghĩ, bỗng phía sau truyền đến tiếng gọi dịu dàng.

Anh trai bước đến, nhẹ nhàng đắp tấm chăn mềm lên người tôi.

“Nghĩ gì đấy?”

Tôi lắc đầu, mỉm cười với anh: “Không có gì đâu.”

Anh xoa nhẹ đầu tôi: “Ngủ sớm đi. Mai muốn ăn gì? Anh nấu cho.”

Tôi chui vào chăn, cố ý làm nũng:

“Không nói đâu, anh tự nghĩ đi~”

Nhưng mà, cũng may thật.

Giờ thì tôi đã thật sự trở về nhà rồi.

Ngày mai, để hệ thống giúp tôi xóa sạch hết ký ức này.

Chuyện đã qua… cứ để nó hoàn toàn tan biến.

Từ giờ trở đi, mỗi ngày đều sẽ là một khởi đầu mới — một cuộc sống tốt đẹp hơn.

[Toàn văn hoàn tất]