Lận Cù cười, như bị lời ta chọc cười, nàng nghịch ngọn tóc ta, thản nhiên nói:

“Phản nghịch như vậy sao?”

Ta hì hì cười:

“Học theo ngươi đó mà.”

5.

Kinh đô tuyết rơi suốt một đêm, đọng lại nơi bậu cửa sổ.

Ta đắp một người tuyết, là do Lận Cù dạy ta. Hôm qua nàng đắp một người là ta, nghĩ đến lễ phải có qua có lại, ta bèn đắp một nàng ở bên cạnh.

Chỉ là không hiểu vì sao hôm nay Lận Cù lại vô cùng bồn chồn, cứ kéo lấy tay ta không chịu buông.

Có lẽ là do mấy hôm trước Giang Anh Ninh tới nói vài lời chẳng đau chẳng ngứa, khiến nàng bận lòng không yên.

Ta thì chẳng bận tâm Giang Anh Ninh đã nói gì, nhưng không có nghĩa là để nàng làm Lận Cù buồn phiền như thế.

Thế nên chiều nay, ta dắt theo Lận Cù đường đường chính chính bước vào viện của Giang Anh Ninh, đánh một trận trước mặt Thái phó.

Lận Cù vừa xem kịch vừa ngăn Thái phó.

Ta cũng bị trầy xước ít nhiều, dù gì nàng cũng là nữ tướng quân, nếu ngay cả ta cũng không đánh lại, thì Thiên Dư xong đời rồi.

Tối hôm đó, ngoài dự liệu, Giang Anh Ninh cho người mang thuốc mỡ đến.

Lận Cù giúp ta bôi thuốc, ta vừa hít khí lạnh vừa nghĩ, sớm biết thế thì nên đánh một trận từ đầu.

Chuyện đánh nhau vẫn bị hoàng hậu biết được, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng đã sai người truyền ta vào cung.

Ta thấy Lận Cù còn đang say ngủ, cũng không gọi nàng dậy, dù sao cũng chỉ là quỳ hai ba canh giờ, quay về vẫn còn có thể gặp nàng.

Tuyết thấm ướt lớp vải ở đầu gối, cái lạnh thấu xương khiến ta run lẩy bẩy.

May là hôm nay còn có Giang Anh Ninh cùng chịu phạt, hoàng hậu chắc chắn không nỡ để nàng quỳ quá lâu.

Một canh giờ trôi qua, Giang Anh Ninh ngồi xe ngựa quay về, còn ta bị hoàng hậu giữ lại mắng thêm một trận.

Dù trong lòng có muôn phần khó chịu cũng đành nhịn.

Đến khi ta về tới tiểu viện, trời đã sáng rực.

Ta đẩy cửa bước vào, nhưng không thấy người trên giường.

Lận Cù vốn thích ngủ nướng, nàng sẽ không dậy sớm thế này, nàng đi đâu rồi?

Nàng đi đâu rồi?

Nàng đi đâu rồi?

Ta lật tung cả viện mà chẳng thấy bóng dáng Lận Cù đâu.

Khi ta nhảy xuống hồ xem có tìm được nàng không, làm Giang Anh Ninh vừa vào viện thì giật mình suýt ngã.

Nàng vội nhảy xuống kéo ta lên, vác ta vào phòng còn lầm bầm mắng chửi.

Ta chẳng nghe lọt tai câu nào.

Khó khăn lắm mới đút được thuốc, khi nàng đắp chăn giúp ta thì một phong thư rơi ra.

Nàng nhìn tờ thư trên tay, ngơ ngác nhìn những dòng chữ trên đó.

“Cái gì đây, viết như bùa chú vậy.”

Ta giật lấy thư, đẩy nàng ra ngoài phòng, giọng trầm xuống: “Chữ ngươi viết mới là bùa chú đấy.”

Giang Anh Ninh tức giận: “Thẩm Yểm! Ngươi quá đáng thật!”

Ta chẳng để ý nàng nữa, nhìn chằm chằm những dòng chữ trên giấy, không ngừng vuốt ve – đây không phải là bùa chú, chữ của Lận Cù sao có thể là bùa chú?

Trên giấy là mấy chữ “Thẩm Yểm thân khải”, là Lận Cù dạy ta viết, nàng bảo đó là cách viết giản thể ở chỗ nàng.

Chữ Thiên Dư viết nhiều thì giản thể mãi không nhớ được, Lận Cù cũng không phiền, cứ dạy ta viết tên mình hết lần này đến lần khác.

Ta mở thư, mấy chữ bên trong ta nhận ra được một chút, sợ ta không hiểu, có đoạn nàng còn viết cả bằng chữ Thiên Dư, không rõ nàng học khi nào.

“Thẩm Yểm khanh khanh,

Thấy thư như thấy người. Trường An trường lạc.

Ta không cố ý rời đi không từ biệt.

Thẩm Yểm, ta từng dạy ngươi rất nhiều điều, lại quên dạy ngươi điều quan trọng nhất ở chỗ ta.

Ta… ngươi…”

Đoạn giữa bị nước mắt làm nhòe, bên cạnh có nét bút của Lận Cù bổ sung thêm, ta sờ lên ba chữ nàng để lại.

Không phải chữ Thiên Dư, Lận Cù chưa từng dạy ta. Làm sao đây?

Ta không hiểu, Lận Cù, ta không hiểu, ngươi dạy ta được không?

Ta nghĩ mình nên khóc, nhưng tay nắm thư vẫn khô khốc, không có cảnh nước mắt rơi vào lòng bàn tay như trong các vở kịch nàng kể.

Lận Cù là kẻ đại lừa gạt!

Lờ mờ nghe thấy có ai đó gọi gì đó, ta theo phản xạ giấu thư vào lòng.

Một chiếc khăn tay dính máu bay ngang qua trước mặt, ta mơ hồ nhìn, chỉ thấy Giang Anh Ninh đang nói gì đó, miệng mấp máy.

Nàng chỉ ta rồi lại chỉ khăn tay, động tác có chút buồn cười.

Thì ra là máu của ta.

Sao lại không cảm thấy đau nhỉ?

Lạ thật lạ thật.

Tới khi tay chạm phải một mảng lạnh lẽo, ta mới biết mình đã ngất đi.

“Đừng tìm nữa, ở đây.” Giang Anh Ninh đưa thư đến trước mặt ta, uống ngụm trà, lau qua tay áo rồi đưa thêm một cái khóa bình an: “Còn cái này, moi ra từ dưới gối của ngươi.”

Ta đờ đẫn nhận lấy khóa bình an, cảm thấy khó thở, Giang Anh Ninh thấy vậy liền bóp huyệt nhân trung sợ ta ngất thêm lần nữa.

“Trời ơi! Ngươi đừng ngất nữa! Ngươi biết vừa rồi ta sợ chết khiếp không? Ngươi chẳng nói gì, cứ đờ đẫn nhìn thư, miệng còn liên tục chảy máu! Dọa chết người rồi…”

Tai ta ong ong, đẩy Giang Anh Ninh ra xa một chút: “Ồn chết đi được.”