Vấn đề là, ông không dạy nàng từ bỏ những tham vọng và lòng tham quá mức.

“Người ta nói rằng, vì thần thiếp mà phụ thân bị Hoàng thượng khống chế, cả đời thanh danh đều tan biến… Thì ra, thần ngu xuẩn như vậy.”

Ta cười, nói:

“Ngươi quả thật ngu xuẩn. Nhưng, có những chuyện không thể trách ngươi.”

“Sao lại không trách thần?”

Huệ Quý phi bối rối.

“Cha mẹ ngươi quá nuông chiều ngươi, biết rõ ngươi ngu xuẩn nhưng vẫn đưa ngươi vào chỗ ch,et. Hoàng thượng cũng biết ngươi ngu, nhưng lại dung túng cho sự ngu ngốc của ngươi. Còn ta, một Hoàng hậu, cũng biết ngươi ngu, không những không dạy bảo ngươi, mà còn tự tay bày ra ván cờ, khiến ngươi phạm phải sai lầm lớn.”

Nước mắt lăn dài trên gương mặt Huệ Quý phi:

“Tại sao lại như vậy chứ?”

“Đúng thế, tại sao lại như vậy?”

Ta bình thản nhìn nàng.

Không đẹp cũng chẳng xấu, khỏe mạnh, hơi ngang bướng, được cha mẹ yêu thương.

Một cô gái bình thường, có khuyết điểm, đáng lẽ có thể được giáo dục tốt.

Sao lại đến mức này?

“Hồi nhỏ, phụ thân và các biểu ca đều nói, mọi chuyện đã có họ lo. Vì vậy, thần không cần học đọc sách, cũng không cần thêu thùa, thần thiếp tưởng rằng, đây chính là hạnh phúc…”

Nghe vậy, ta không nhịn được bật cười lớn.

Thật nực cười.

Trên đời này, đàn ông muốn lập thân, từ nhỏ đã được dạy phải cố gắng, phải học đủ điều. Ngay cả Tần Duệ, khi làm Thái tử, cũng phải dậy từ khi trời chưa sáng để đọc sách.

Phụ nữ học gì? Chỉ học cách hầu hạ người khác.

Những gia đình có tầm nhìn xa, âm thầm dạy con gái mình về tầm nhìn và mưu lược chỉ có trong sách, là những điều đàn ông mới được học.

Dạy một cách lén lút.

Ta được vào thư phòng của phụ thân, ông dạy ta rất nhiều điều.

Ngay cả mẫu thân ta, cũng không có tư cách bước chân vào thư phòng của ông.

Trên đời này, rất nhiều phụ nữ đã bị tước mất tư cách đó.

Thực ra, ông không cần phải đối xử như vậy với ta.

Những gì ông dạy, kiếp trước ta đều đã học qua.

Không uống nước canh Mạnh Bà, bản chất của ta không phải là một người phụ nữ.

Ta không có sự dịu dàng và lòng trắc ẩn của phụ nữ.

Ta nói với phụ thân, nên đem những gì ông dạy ta, dạy cho những đứa con gái khác. Ai học được thì nâng đỡ, ai không học được thì gả xa, cho đi.

Ta không quan tâm đến số phận của các tỷ muội, chỉ có họ mới cứu được chính mình. Nhưng ta có thể thông qua phụ thân, cho họ một cơ hội để học hỏi. Học hỏi những kỹ năng mà thế giới này chỉ dành cho đàn ông.

Hai muội muội của ta học rất tốt, chỉ có Phương Ngọc Đình là một kẻ ngu ngốc.

Nàng luôn nghĩ rằng cha có thể che chở nàng suốt đời.

Đúng là một trò cười.

“Thế giới này, đối với những nữ nhân ngu ngốc như các ngươi, quả thật là địa ngục.”

Ta buông một câu chế giễu, rồi bỏ đi.

Đêm đó, Tần Duệ ôm lấy ta, nói rằng chuyện con cái rồi sẽ có sau.

Ta nhẹ nhàng đáp:

“Thái y nói rằng, thân thể của thần thiếp đã không còn thích hợp để mang thai nữa.”

Cơ thể Tần Duệ khẽ cứng lại.

Là cảm giác tội lỗi sao?

Ta không bận tâm, cảm giác tội lỗi của đàn ông chẳng kéo dài được bao lâu.

Kiếp trước, Hoàng đế cũng từng cảm thấy tội lỗi sau khi ta thay hắn xử lý vài mạng người. Nhưng không quá mười ngày, hắn lại thấy rằng gi,et người là đúng.

Cảm giác tội lỗi của đàn ông ngắn ngủi vô cùng, đặc biệt là với những kẻ ở trên cao.

Họ luôn có đủ lý do để khiến mình cảm thấy yên lòng.

Ta tiếp tục nhịp nhàng làm một vị Hiền hậu.

Ta đối xử tốt với tất cả các phi tần, đặc biệt là Mạnh Hiền Nhã.

Ta cho nàng một loại thuốc, có thể giúp nàng lấy lại vóc dáng.

“Tại sao lại là ta?”

“Vì ngươi đẹp nhất.”

Nàng bật cười lớn.

“Phương Ngọc Xích, Tần Duệ là Hoàng thượng, cũng là phu quân của ngươi.”

“Ta không muốn làm thê tử của hắn, ta chỉ muốn làm Hoàng hậu.”

Mạnh Hiền Nhã cười đến mệt, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Ta được lợi gì?”

“Con trai ngươi có cơ hội làm Thái tử.”

“Điều đó chẳng hấp dẫn gì ta.”

“Tại sao không hấp dẫn? Ngươi không muốn làm Thái hậu sao? Đến lúc đó, muốn làm gì cũng được.”

“Cũng được.”

22

Sở dĩ chọn con trai của Mạnh Hiền Nhã làm Thái tử, là vì phụ thân của nàng đã nhập kinh đảm nhiệm chức Đô chỉ huy sứ.

Phương Ngọc Doanh lại là con dâu nhà họ Mạnh.

Ta cùng phụ thân bàn bạc rất lâu, cảm thấy việc tương lai ta và Mạnh Hiền Nhã cùng làm hai vị Hoàng Thái hậu là sắp đặt thích hợp nhất.

Con trai trưởng của Cao Quý phi thực sự hơi đần độn.

Ngay chính Cao Quý phi cũng không muốn làm Thái hậu.

“Thần thiếp không có bản lĩnh đó. Nếu không nhờ Hoàng hậu nương nương nhập cung, mỗi ngày của thần thiếp đều tủi nhục. Hoàng hậu nương nương đến rồi, thần thiếp vẫn tủi nhục, nhưng không ai dám chèn ép thần thiếp nữa, thật tốt quá.”