Nàng nói những lời này khi chúng ta, các phi tần, đang cùng hoàng thượng hóng mát tại ngự uyển.

Quách Lệ Phi không có mặt, vì nàng vẫn đang đóng cửa suy nghĩ.

Hoàng hậu cũng không tham gia, nghe nói lại phải nằm liệt giường.

Tần Duệ liếc nhìn ta, ta đứng dậy, trực tiếp nói:

“Phòng hoa gửi hoa đến các cung đều phải lưu hồ sơ, từ dụng cụ, loại hoa, phẩm chất, số lượng từng cành đều được ghi chép rõ ràng. Bây giờ có thể triệu quản sự thái giám đến ngay để đối chất. Thần thiếp nghĩ, một cành cây ngọn cỏ trong cung cũng cần quản lý cẩn thận. Tai họa tích tụ từ những điều nhỏ nhặt, dù lập tức truy cứu có thể làm hỏng hứng thú của hoàng thượng, nhưng việc chỉnh đốn cung cấm không thể xem nhẹ. Xin hoàng thượng hạ lệnh triệu quản sự thái giám đến để làm rõ.”

Từ Nhụy Hoa không ngờ đến chuyện nhỏ này mà ta cũng trả lời bài bản, nàng có chút bối rối.

Những người khác định khuyên ta đừng phá hỏng hứng thú của hoàng thượng, nhưng đã không kịp nữa.

Khóe miệng ta nở một nụ cười thoáng qua, mọi người lại cảm thấy như có một làn gió lạnh thổi qua trong cái nóng oi bức.

Đùa à, ta là một ngục lại khét tiếng, chuyện bé xé ra to là sở trường. Từ Nhụy Hoa dám động chạm đến ta, thật không biết trời cao đất dày.

Giờ đây, trong cung không ai không biết thủ đoạn của ta.

Thái giám quản sự phòng hoa được triệu đến, dẫn theo một tiểu thái giám, chính là người phụ trách gửi hoa hồng đến chỗ Từ Nhụy Hoa.

Tiểu thái giám này nói năng rất lưu loát.

“Hoàng thượng, hôm qua hoa hồng gửi đến chỗ Từ chiêu nghi là loại Lệ Châu, dùng chậu sứ trắng hồng, một chậu hai cây, mỗi cây tám bông, hoa đa sắc, ý nghĩa cát tường, hương thơm ngào ngạt. Khi giao đến, nô tài đã kiểm tra trước mặt đại cung nữ bên cạnh Từ chiêu nghi, khi đó chiêu nghi nói là rất thích, nô tài cũng đã ghi chép và lưu hồ sơ.”

Nói rồi, tiểu thái giám trình lên một cuốn sổ.

Tần Duệ lật xem, quả nhiên ghi chép rõ ràng.

Đây là việc ta đã ra lệnh cho các thái giám phụ trách làm, để tiện tra cứu và đối chất sau này.

Người làm ngục lại như ta, đối với việc ghi chép hồ sơ tài liệu đều rất cẩn thận, bởi liệu có thể toàn mạng hay không, đều dựa vào sự kín kẽ trong văn bản hồ sơ.

Tần Duệ nhìn ta:

“Hiền phi tinh tế nghiêm cẩn, như vậy, mọi việc trong hậu cung ắt sẽ ngăn nắp rõ ràng.”

Ta mỉm cười, một lần nữa khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.

“Đó là lẽ tự nhiên, nếu có ai dám làm việc qua loa, ta nhất định nghiêm trị không tha. Nếu thật sự có kẻ nào dám gửi hoa hồng xơ xác héo úa đến cung của Từ chiêu nghi, ta sẽ đưa kẻ coi trời bằng vung đó đến Thận Hình Ti, chặt hai tay hắn làm phân bón cho hoa.”

Thái giám quản sự và tiểu thái giám đều quỳ xuống:

“Hiền phi nương nương nghiêm minh, nô tài nào dám lơ là bất kỳ công việc nào!”

Tần Duệ thở dài:

“Hiền phi là nhân tài như thế, đáng tiếc lại là nữ nhi.”

Ánh mắt hắn đầy vẻ tiếc nuối chân thành.

Ta trong lòng nhổ toẹt.

Nếu ta là nam nhân, hẳn còn phải làm thêm bao việc bẩn thỉu cho hắn.

Những kẻ làm vua như hắn, không hề khát khao nhân tài thực sự mà chỉ cần người làm được việc bẩn cho mình.

Tần Duệ khẳng định năng lực quản lý của ta, nhưng Từ Nhụy Hoa lại bị kết tội vu cáo.

Dạo gần đây hắn ngủ lại chỗ nàng nhiều, đương nhiên muốn bao che.

Ta không đợi hắn lên tiếng, liền quỳ xuống khấu đầu:

“Bệ hạ! Chuyện trong thiên hạ, đều từ nhỏ mà thành lớn, tích đất thành núi, góp nhặt thành áo lông. Thần thiếp quản lý lục cung, khó tránh khỏi sơ suất. Nếu có kẻ lợi dụng cơ hội hãm hại, thần thiếp có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch. Hôm nay dùng một chậu hoa để vu cáo, ngày mai có thể là một bộ y phục, ngày kia lại là thứ khác. Lâu dần, tội của thần thiếp chẳng phải nhiều không kể xiết sao?”

Kiếp trước, trước khi làm ngục lại, ta từng xin hoàng thượng một lệnh miễn ch,et.

Dù cuối cùng vẫn bị rượu độc tiễn đi, nhưng suốt quãng thời gian làm việc, muốn lật đổ ai ta cũng không sợ hoàng thượng trở mặt.

Người làm việc bẩn, sao có thể không cầm trong tay một lá bùa bảo mệnh?

Hôm nay, nhân cơ hội này, ta dẫm lên Từ Nhụy Hoa, nhất định phải đòi Tần Duệ cho mình một lá bùa bảo mệnh.

Tần Duệ hứng thú nhìn ta, có lẽ không ngờ một nữ nhân dám mặc cả với hắn, còn đẩy hắn vào tình thế khó xử.

Từ Nhụy Hoa mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn chút m,áu.

Các phi tần khác đều cúi đầu im lặng, không ai dám lên tiếng.

“Hiền phi là nữ trung hào kiệt, thông minh chính trực, từ nay không cho phép bất kỳ ai làm khó hãm hại hiền phi, nếu không sẽ không tha. Còn về Từ chiêu nghi…”

Tần Duệ nhìn ta.

Ta lại hành lễ với hắn:

“Từ chiêu nghi có lẽ không thích hoa hồng. Giờ sen đang nở rộ, thơ có câu liên diệp hà điền điền, Giang Nam khả thải liên (lá sen xanh ngắt, Giang Nam hái sen vui). Chi bằng để Từ chiêu nghi nhân lúc trời đẹp, ra hái chín mươi chín đóa sen, chín mươi chín đài sen, chín mươi chín lá sen, bóc chín mươi chín hạt sen để giải nhiệt cho hoàng thượng. Khi hái, tốt nhất đừng che ô, ánh nắng đầy đủ thì mới không bị che khuất tầm nhìn.”

Tần Duệ không thể không gật đầu:

“Quả là tao nhã, Từ chiêu nghi cứ làm vậy đi.”