Đã là người, thì không thể ra tay với trẻ con.
Huống hồ, Tào quý phi dù sao cũng là quý phi, dù hoàng thượng không mấy để mắt đến nàng.
Quách Lệ Phi luôn hậm hực, vì số lần Tào quý phi được sủng ái nhiều gấp mấy lần mình, mà nàng ấy lần nào cũng trúng.
Dựa vào việc sinh nhiều con, một nữ nhân nhan sắc không mấy nổi bật lại được phong quý phi.
Ta ra lệnh, cấp thêm đá lạnh và đồ uống giải nhiệt cho các hoàng tử ở viện Hàm Quang.
Ngoài trưởng tử Tào quý phi sinh ra, viện Hàm Quang còn các hoàng tử khác.
Nhị hoàng tử Tần Sầm thể chất yếu, sinh mẫu là Nhụy phi, dung nhan tuyệt sắc, nhưng đáng tiếc ba ngày đ,au ốm một lần.
Theo thông tin ta thu thập được, Nhụy phi vốn không muốn nhập cung.
Có đạo sĩ nói sức khỏe nàng kém, cần xuất gia tu hành.
Nhưng bị ánh mắt của Tần Duệ nhìn trúng, thật không may, đành phải vào cung.
Quả nhiên, sinh con xong thì qua đời, nhập cung chỉ ba năm ngắn ngủi.
Ta nhếch mép.
Loại hoàng đế này, chẳng quan tâm ngươi sống lâu hay ngắn, chỉ muốn chiếm lấy ngươi.
May thay, hoàng thượng đặc biệt cưng chiều nhị hoàng tử này, tốt hơn bất kỳ đứa con nào khác.
Tam hoàng tử Tần Bồn, sinh mẫu của hắn bị cấm bàn tán.
Nhưng Tiểu Yến tài giỏi, vẫn lấy được chút tin tức từ đám cung nữ làm việc nặng.
Trong cung, những người làm việc nặng thường bị xem thường, nhưng Tiểu Yến bảo, chỉ cần nói vài lời tử tế với họ, họ biết không ít chuyện.
Quả không hổ là người ta dạy dỗ.
“Mẫu thân của hắn là Đức phi, ch,et trong lãnh cung. Nghe nói vì bất kính với hoàng hậu, bị phạt vào lãnh cung, vốn chỉ bị giam vài ngày, nhưng không may nhiễm bệnh qua đời.”
Tiểu Yến nói đến đây, bỗng hạ giọng:
“Có một lão thái giám quét dọn nói, thực ra Đức phi là tự s,át.”
Ta hừ một tiếng.
Kiếp trước, dưới tay ta không ít người ch,et vì cái gọi là “tự sát”.
Trò hề nhạt nhẽo.
Gia đình của Đức phi bị hoàng thượng lưu đày, Đức phi “tự sát”.
Quan thần nghĩ dâng con gái cho hoàng thượng, mình thành quốc trượng thì có thể thoát nạn.
Nực cười.
Tần Bồn kiểu hoàng tử như vậy, ngày tháng chưa chắc dễ chịu, nhưng ta không muốn làm khó trẻ con.
Những gì đáng được có, ta đều dặn dò ban phát, tất cả hoàng tử đều có phần.
Tứ hoàng tử Tần Tân, sinh mẫu là Lục Chiêu nghi, đến cảm tạ ta.
Nàng xuất thân cung nữ ở phòng hoa, vì đôi tay đẹp mà khi mang hoa bị Tần Duệ để mắt, rồi được sủng ái.
Ngủ xong, Tần Duệ lại chê nàng xuất thân thấp kém, nghèo hèn.
Đúng là thói quen của hoàng đế.
Kiếp trước, khi cần đến ta, hắn gọi ta là hiền khanh gia, sau lưng lại nói ta vô gia cư, xuất thân hàn vi, không đủ tư cách đứng trên triều.
Vấn đề là, một người khác xuất thân gần giống ta, biết viết lách nịnh bợ, vào Hàn Lâm Viện, thì hắn lại khen rằng người ta “nghèo mà không sa sút chí lớn”.
Quách Lệ Phi và Lục Chiêu nghi xuất thân gần giống nhau, nhưng Tần Duệ lại thiên vị họ Quách.
Lục Chiêu nghi trong hậu cung sống khá bình thường, không được hoàng thượng sủng ái, cũng không có ngoại gia chống lưng.
Gia đình nàng gần như ch,et sạch trong nạn đói, các địa phương tuyển chọn cung nữ, quan lại địa phương cố ý đưa những cô gái mồ côi vào để giảm gánh nặng, xem như cho nàng một đường sống.
Nàng sinh con trai, cũng chỉ như thế.
“Hiền phi nương nương nhân từ, coi các hoàng tử như con mình, thần thiếp vô cùng cảm kích.”
“Không cần cảm ơn, hoàng thượng giao ta quản hậu cung, làm tròn phận sự mà thôi.”
Ta lạnh nhạt đáp.
Ta không quen được cảm ơn, chỉ quen nghe người ta cầu xin.
Lục Chiêu nghi có chút ngượng ngùng, tay cầm khăn tay vặn thành hình xoắn.
Giọng nàng như rặn ra từng chữ:
“Thần thiếp tự tay làm vài món bánh ngọt…”
Ta thở dài một hơi.
“Ta thử xem.”
Lục Chiêu nghi đặt bánh xuống rồi vội vàng rời đi.
Có lẽ bị khí lạnh từ ta làm cho sợ.
Cung cấm đúng là nơi nhìn cao giẫm thấp.
Tam hoàng tử không có mẹ, sống chẳng dễ dàng.
Lục Chiêu nghi rụt rè yếu đuối, tứ hoàng tử cũng sống không khá hơn.
Hoàn toàn là chuyện dư thừa.
Tần Duệ chỉ có bốn con trai, nhưng vẫn phân biệt đối xử, tự mình gây phiền phức.
Hắn giờ đây nạp thêm mỹ nhân, hẳn là muốn bổ sung thêm một lứa con cái.
Dù sao hắn mới hơn ba mươi.
Ta càng nghĩ càng khó chịu, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan đến ta.
Ban đầu đồng ý để người cha ham danh lợi của ta đưa ta vào cung làm phi, ta nghĩ rằng, hoàng thượng nhiều nữ nhân, ta không phải lúc nào cũng phải chung chạ với nam nhân, cũng chưa chắc cần sinh con.
Nếu không, gả cho một nam nhân bình thường, làm chủ mẫu để giữ vững địa vị, chẳng lẽ không phải sinh hai ba đứa?
Ta đây tuyệt đối không sinh!
9
Tần Duệ khen ngợi ta, bảo ta công bằng, đối với các hoàng tử đều tận tâm tận lực.
“Nàng hào phóng, rất có phong thái.”
Trong lòng ta chỉ muốn đảo mắt.
Ngươi làm cha, chỉ biết sai phụ nữ khác trông con cho mình, đúng là thứ vô dụng.
Từ Nhụy Hoa không vui, vốn dĩ nàng nên lặng lẽ quấn lấy hoàng thượng để sinh con, nhưng lại cứ phải bày trò.
“Hoàng thượng, hoa hồng trong phòng hoa gửi đến cho thần thiếp đều xơ xác héo úa. Hiền phi muội muội bận trăm công nghìn việc, có lẽ không để ý đến việc chăm sóc cây cối.”

