Quách Lệ Phi trừ phi có người cha làm quan nhất phẩm, nếu không cả đời cũng chỉ dừng lại ở Lệ phi.
Người làm vua, rõ ràng là cô độc, nhưng lại thích diễn trò tri âm tri kỷ.
Kiếp trước, hoàng thượng muốn ta bán mạng, liền làm ra vẻ thưởng thức tài năng của ta.
Kiếp này, Tần Duệ muốn Quách Lệ Phi tận tâm tận lực hầu hạ mình, cũng không để nàng sinh con, nhưng lại ngọt ngào dỗ nàng.
Cái gì mà nếu không phải thân phận hạn chế, nàng mới là chính thất.
Khổ cho họ Quách tin sái cổ.
Thật quá cũ kỹ, chẳng có gì mới lạ.
Ấy vậy mà Lệ phi lại tin, còn tin một cách đầy mãn nguyện.
Không sinh được con, e là cũng cho rằng do mình phận bạc.
Thực ra, là Tần Duệ không muốn nàng sinh.
Kiếp trước, làm một kẻ ngục lại hung ác, ta từng tiếp xúc vô số hạng người.
Có một nam nhân bị tiểu thiếp tố cáo phản bội.
Hắn không oan, bởi hắn dụ dỗ tiểu thiếp tận tâm hầu hạ, nhưng lại lén cho nàng uống thuốc tuyệt tử.
Ta từng hỏi hắn, tại sao phải đối xử với nữ nhân như vậy.
Hắn đáp, mình không thiếu người sinh con.
“Ngươi không biết đâu, nữ nhân này trên giường phong tình vạn chủng, sinh con xong ắt da dẻ nhão nhoét, thân hình xấu xí, thế là không còn hứng thú.”
Ta hỏi hắn, không nghĩ đến việc nữ nhân chỉ muốn có một đứa con làm chỗ dựa sao?
Nam nhân đáp:
“Ta chỉ lo hưởng thụ bản thân, không quan tâm đến chỗ dựa của nàng. Huống chi, ta cho nàng áo lụa cơm ngon, ai ngờ nàng lại vong ân phụ nghĩa? Loại nữ nhân như thế, sao có thể để nàng sinh con?”
Quách Lệ Phi hoàn toàn không biết được tâm tư của nam nhân.
Sủng ái là độc dược, tận trong xương, Tần Duệ e là chưa từng thực sự để ý đến nàng.
Nàng chịu khó, lại e là phong tình, sinh con chỉ tổ làm chậm trễ Tần Duệ sử dụng nàng.
Chỉ tiếc, năm tháng vô tình, Quách Lệ Phi cũng đã già.
Hoàng thượng hiện đang bận rộn với Từ Nhụy Hoa.
Điều thú vị là, Quách Lệ Phi không coi Từ Nhụy Hoa ra gì.
Nàng chỉ một mực nhìn ta không thuận mắt.
Ta hỏi nàng:
“Lệ phi nương nương cần gì phải làm khó ta? Hoàng thượng có sủng ái ta đâu.”
Quách Lệ Phi hừ lạnh một tiếng.
“Hoàng thượng đối với Từ Nhụy Hoa chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời. Những năm qua không phải không có nữ nhân khiến hoàng thượng hứng thú, cuối cùng hoàng thượng vẫn tín nhiệm ta nhất. Ngươi thì khác, hoàng thượng chưa bao giờ chia quyền của ta cho người khác!”
Ánh mắt nàng nhìn ta tràn đầy oán hận.
Ta thực sự muốn bật cười.
Xem ra, chuyện hoàng hậu bệnh tình nguy kịch, hoàng thượng cũng đã nắm rõ.
Quách Lệ Phi lại không biết.
Nàng luôn đắc ý vì giẫm lên hoàng hậu, thậm chí mong hoàng hậu sớm ch,et.
Nàng không hiểu rằng, hoàng hậu nửa sống nửa ch,et thế này, mới giúp nàng còn có ngày lành.
Giờ đây, nàng tuổi tác đã lớn, hoàng thượng chán ghét, lại khinh thường xuất thân thấp hèn, tầm nhìn hạn hẹp, không có năng lực quản lý.
Quách Lệ Phi không hay rằng, khi hoàng hậu qua đời, nàng cũng nên bị đào thải.
Giống như kiếp trước, khi hoàng thượng không cần ta nữa, liền xử lý ta.
Ta không để ý đến sự khiêu khích của Quách Lệ Phi, mỗi ngày đều tỉ mỉ hoàn thành công việc trong tay.
Ai làm không tốt, ta liền cho họ một phen kinh sợ.
Lúc đầu, các nội quan trong các cục của cung tìm cách gây khó dễ cho ta.
Ta cười híp mắt cho một vị nội quan ăn hết một bát bánh trôi vừa nấu xong nhưng bị dội qua nước lạnh. Hắn về sau đ,au bụng không thôi, suýt ch,et.
Khó khăn lắm mới giữ được mạng, từ đó thấy ta liền run lẩy bẩy.
Ta sai người bảo hắn, nếu thích, ta còn có thể thưởng thêm một bát.
Về sau, không còn ai dám chống đối ta nữa.
Bánh trôi bị nước lạnh dội qua, bên ngoài lạnh, bên trong nóng bỏng, ăn vào, thực quản và dạ dày như bị thiêu đốt.
Ăn nhiều, sẽ ch,et người.
Ngày trước, trong ngục muốn gi,et người nhưng không muốn ai phát hiện, cũng không tiện hạ độc, thường dùng cách này.
Ăn vài bát là không qua khỏi.
Không có vết thương, ngân châm thử không ra, chỉ cần nói rằng mắc ôn dịch trong ngục là được.
Nữ nhân trong cung, thường không ai biết được thủ đoạn này.
Dần dần, có người nói ta tâm địa rắn rết.
Ta làm như không nghe thấy.
Hoàng thượng lại nói tối nay muốn cùng ta đàm luận tình cảm.
Dù cảm thấy ghê tởm, ta cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Đã vào cung, chuyện này cũng không thể tránh khỏi.
Biết Tần Duệ muốn đến, ta phải tự mình rửa sạch sẽ.
Ta thờ ơ để cung nữ tắm rửa cho ta đến khi da dẻ ửng hồng, giúp ta vấn tóc, vẽ mày và trang điểm.
“Nương nương thật đẹp.”
Cung nữ trang điểm cho ta khen ngợi.
Ta gật đầu, dặn Tiểu Yến thưởng bạc.
Ta vốn là người hào phóng.
Khi Tần Duệ đến, ta mặc một bộ lụa mỏng màu lam nhạt, ánh mắt hắn nhìn đến ngây dại.
Kiếp trước, có một quyền thần đã ngã vào bẫy của ta.
Ta câu kết với một hoa khôi, dụ dỗ hắn.
Kỳ thực ta không hiểu, một nam nhân khôn ngoan như sói, sao lại có thể bị nữ nhân làm cho điêu đứng như vậy.
“Vì nàng không yêu ta, nàng chỉ muốn kéo ta xuống.”
Quyền thần cười khổ.
“Vì nàng không yêu ta, nhưng lại cười duyên dáng với ta. Ta trong lòng luôn muốn tranh đấu với nàng, nhất định phải giành được trái tim nàng.”
Hoa khôi nghe xong, cười ha hả.

