Ta bước vào, vén rèm lên:
“Gia quy đã ghi rõ, nữ quyến chỉ được kết giao với con gái nhà phong thái thanh khiết. Nếu khuê mật của muội nói xấu sau lưng người khác, thì rõ là thiếu giáo dưỡng.”
Mẫu thân nghe vậy, nổi giận quát lên:
“Con nói vậy là sao? Muội muội chỉ đang quan tâm con thôi. Con tuổi này chưa định hôn, bị người ta nói cũng là chuyện dễ hiểu. con…”
Ta khẽ mỉm cười, mẫu thân lập tức im bặt.
“Mẫu thân, phụ thân đã nói với người, hôn sự của con người không cần lo. Người lại quên rồi sao?”
Mẫu thân tức giận chỉ tay vào ta, nhưng không nói được lời nào.
Muội muội không chịu nhượng:
“Đại tỷ với tính tình như vậy, ai dám cưới?”
Ta nhìn nàng, môi nhếch nhẹ:
“Muội cứ việc phá hoại danh tiếng của ta ở bên ngoài. Nếu ta không gả được, muội cũng đừng mong xuất giá.”
Khuôn mặt muội muội lập tức méo mó tức tối.
“Đại tỷ thật quá đáng! Lần trước con chỉ muốn mua một bộ trâm cài hồng ngọc, tỷ lại lệnh cho người lấy hết trâm ngọc trong khố phòng cắm hết lên đầu con, bắt con đội cả ngày, suýt gãy cổ!”
Ta lạnh lùng cười nhạt:
“Vì nàng ta – Vân Dương Quận chúa kiêu căng, châm chọc muội vài câu mặc giản dị, mà muội chịu không nổi, lại đi tranh hơn thua, vung tiền như rác. Muội quên phụ thân đã dặn, con cháu họ Phương tuyệt đối không được khoe giàu bên ngoài.”
Ta dừng một chút, tiếp lời:
“Muội không nhớ được bài học, thì bữa tối nay miễn phần muội, chép gia quy năm mươi lần đi.”
Muội muội không phục, ta lại mỉm cười với nàng:
“Nếu không vui, thì vào từ đường quỳ mà chép.”
Mẫu thân kéo tay muội, ta xoay người bước đi, giả vờ không nghe tiếng khóc nức nở của nàng.
Có gì đáng khóc chứ? Vì bọn họ là người nhà ta, nên thủ đoạn của ta đã mềm mỏng rất nhiều lần.
Nếu không, ta nhất định sẽ dùng sáp đỏ nung cháy hai bên nách của nàng, ép nàng khai ra kẻ nói xấu ta là ai, sau đó nhổ từng chiếc răng của nàng.
“Phụ thân, ngài đang mưu tính đưa con vào cung, chẳng hay việc này đã bị lộ ra rồi phải không?”
Ta đang ở trong thư phòng, cùng phụ thân bàn chuyện.
“Con nói vậy là sao?”
“Muội muội nói rằng khuê mật của nàng ta đang bàn tán về việc con đã lớn mà chưa xuất giá.”
“Khuê mật? Là ai?”
“Con gái của Lễ bộ Thị lang.”
“Thật không thể chấp nhận được!”
“Phụ thân, con đã tra hỏi người hầu của muội muội, được biết gần đây nhị tiểu thư nhà Lễ bộ Thị lang có ý muốn lấy lòng nàng, nên hai người trở nên thân thiết bất thường.”
“Đúng là ngu xuẩn!”
“Phụ thân, trước khi con tiến cung, xin hãy mau chóng tìm một mối hôn sự cho muội muội Phương Ngọc Đình, đưa nàng đi thật xa, tốt nhất là gửi nàng về quê chờ gả. Còn đệ đệ Phương Ngọc Văn, hãy cho hắn vào quân doanh rèn luyện. Thống soái Thần Cơ Doanh từng chịu ơn phụ thân, chắc chắn sẽ quan tâm hắn. Chỉ cần để hắn mệt mỏi rã rời mỗi ngày, không còn sức nghĩ ngợi chuyện khác là được. Về phần mẫu thân, người là chính thê của ngài…”
Phụ thân nhíu mày.
Ta khẽ nói tiếp:
“Hãy để người dưỡng bệnh tĩnh tâm, đưa về trang viên nghỉ ngơi. Những năm qua, phụ thân nhẫn nhịn cũng đủ rồi.”
“Người là thân mẫu của con, là thê tử tào khang của ta, làm sao con lại…”
“Giữ lại mạng người, để người sống trong vinh hoa phú quý đến hết đời, đó đã là ân điển lớn nhất.”
Giọng ta lạnh nhạt.
Phụ thân trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng gật đầu tán thành ý kiến của ta.
Nhiều năm qua, phụ thân từng bước tính toán, cuối cùng đã thăng lên chức Hộ bộ Thị lang.
Từ một Quang Lộc Tự thiếu khanh đến Hộ bộ Thị lang, khoảng cách này không phải ai cũng có thể vượt qua. Vậy mà phụ thân vẫn an toàn, khiến người đời không bắt được sai sót nào.
Mẫu thân luôn nghĩ rằng bản thân là người phụ nữ tào khang đã cùng phụ thân vượt qua khó khăn, nên phụ thân phải dành tất cả cho con cái bà sinh ra.
Nhưng bà không hiểu rằng, với nam nhân mà nói, chức tước và vinh quang mới là căn bản của cuộc đời họ.
Mẫu thân cứ dung túng Phương Ngọc Văn và Phương Ngọc Đình, lâu nay đã phạm phải điều cấm kỵ lớn nhất trong lòng phụ thân.
“Phụ thân nói với mẫu thân, đàn bà hay lấy nước mắt kể khổ để khơi gợi lòng trắc ẩn, nhưng người không hiểu rằng, những kẻ thực sự thành công như Lưu Bang còn có thể gi,et Hàn Tín. Những công lao của Hàn Tín há chẳng hơn những giọt nước mắt cỏn con ấy gấp bội?”
Ra khỏi thư phòng, ta vừa cười vừa trò chuyện với nha hoàn tâm phúc Tiểu Yến.
“Tiểu thư nói phải, phu nhân luôn dùng ơn nghĩa xưa kia để ràng buộc lão gia, nhưng lại không biết cách dạy dỗ thiếu gia và nhị tiểu thư. Đúng là ngu muội!”
Ta nhếch môi cười lạnh:
“Rất nhiều nữ nhân trên đời thích khóc kể, mong nam nhân nhớ ơn mình thuở hàn vi. Nhưng họ lại không nghĩ rằng, dù có như Hàn Tín lập chiến công hiển hách, cuối cùng vẫn bị xử tử. Mẫu thân ta chẳng có bản lĩnh như Lã Hậu, càng không có tài tìm cho đệ đệ ta một nhóm người như Thương Sơn Tứ Hạo để giữ thế lực. Nàng ta không làm được việc lớn, thì tốt nhất đừng phá hỏng mọi thứ.”

