Ba tôi phát hiện thì trực tiếp dùng cán cây lau nhà đuổi đánh anh ta, mẹ tôi thì tạt thẳng nước vào mặt.
Cuối cùng đến tuần thứ hai, tôi nhận được đơn ly hôn đã có chữ ký của Lục Trạch Vũ, anh ta ra đi tay trắng, để lại toàn bộ tài sản cho tôi.
Một tháng sau, tôi chính thức nhận được giấy chứng nhận ly hôn.
Hôm ấy, mẹ tôi không được khoẻ, tôi đưa bà đến bệnh viện kiểm tra.
Vừa đến cổng bệnh viện thì bắt gặp cảnh Tôn Tĩnh Tĩnh đang quỳ gối, khóc nức nở trước mặt Lục Trạch Vũ.
17
“Trạch Vũ, anh định đi đâu vậy… anh nghỉ việc rồi thì em phải làm sao, Lộ Lộ nằm ICU đã nhiều ngày như vậy, còn bao nhiêu tiền viện phí nữa…”
Lục Trạch Vũ lạnh lùng không biểu cảm.
“Tôi không phải tự nghỉ việc, mà là bị bệnh viện sa thải.”
“Những chuyện này đều là nhờ cô ban tặng, cô nên vui mới đúng.”
Nói xong, anh ta đẩy Tôn Tĩnh Tĩnh ra, xoay người rời đi.
Tôn Tĩnh Tĩnh như một mụ đàn bà chanh chua lao theo, nhưng Lục Trạch Vũ đã lên xe rời khỏi đó.
Đúng lúc ấy, cô ta quay đầu nhìn thấy tôi đứng bên cạnh, trong mắt lập tức trào lên hận ý.
“Kiều Hi, đều là tại con tiện nhân như cô!”
“Cô hại tôi ra nông nỗi này!”
Cô ta gào lên rồi định lao về phía tôi, nhưng bị các hộ lý trong bệnh viện giữ lại.
Còn tôi thì như không nhìn thấy gì, trực tiếp đưa mẹ đi làm xét nghiệm.
Kiểm tra vài hạng mục đều không có vấn đề gì, tôi để mẹ về trước, còn mình thì ở lại đợi kết quả cuối cùng.
Lấy kết quả xong, tôi đang đi ra ngoài thì bỗng nghe từ hướng phòng phẫu thuật vang lên một tiếng gào khóc thảm thiết.
“Lộ Lộ của mẹ… con chết rồi mẹ biết sống sao đây…”
“Con đừng bỏ mẹ mà…”
Tôi dừng bước, nghiêng người nhìn qua.
Là Tôn Tĩnh Tĩnh.
Xung quanh, các bác sĩ y tá nhỏ giọng bàn tán.
“Nghe nói Tôn Tĩnh Tĩnh vì muốn hại người, cướp tủy xương của người khác nên cố tình nói tình trạng con mình nguy kịch.”
“Giờ thì hay rồi, con bé vì phản ứng thải ghép dẫn đến biến chứng mà chết.”
“Đúng là báo ứng, hại chết con người ta, cuối cùng lại mất luôn con mình.”
“Đáng đời, chỉ tiếc cho hai đứa trẻ.”
Tôi nghe những lời đó, không tiến lên nữa, xoay người rời đi.
Nhưng không để ý ánh mắt căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống của Tôn Tĩnh Tĩnh nhìn theo.
Vừa xuống hầm gửi xe, tôi nghe phía sau có người gọi tên mình.
Tôi quay đầu lại, thấy Tôn Tĩnh Tĩnh tóc tai bù xù, mặt mày dữ tợn tiến sát lại.
Cô ta nghiến răng, ánh mắt đầy thù hận.
“Là cô!”
“Cô phá hủy cuộc sống của tôi, cô hại chết con gái tôi, còn cướp đi Trạch Vũ!”
“Kiều Hi, cô đã có tất cả rồi, tại sao còn phải tranh với tôi, tại sao ép tôi đến mức này!”
“Cô muốn làm gì?”
Tôi cảnh giác nhìn con dao găm trong tay cô ta, theo phản xạ định mở cửa xe.
Vừa mới bước lên một bước, Tôn Tĩnh Tĩnh đã giơ dao lao thẳng về phía tôi.
“Cô còn muốn chạy à!”
“Hôm nay tôi sẽ giết cô!”
Tôi hoảng hốt né sang một bên, không ngờ cô ta đã điên cuồng đến mức này.
Tôi quay lại trừng mắt nhìn cô ta.
“Tôn Tĩnh Tĩnh, dừng tay ngay, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá!”
“Ha ha ha ha, tôi đã chẳng còn gì cả rồi, còn sợ trả giá sao!”
Cô ta như bị kích động hoàn toàn, ánh mắt càng thêm điên loạn, lao tới túm lấy tôi, giơ cao con dao, nụ cười méo mó.
“Cô không phải nhớ con trai cô sao?”
“Vậy thì xuống địa ngục đoàn tụ với con cô đi!”
Con dao thẳng tắp đâm về phía tim tôi.
Tôi nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy, chết đi cũng là một sự giải thoát.
Có lẽ giống như Tôn Tĩnh Tĩnh nói, chết rồi thì có thể gặp lại Thiên Thiên.
Vài giây sau, cơn đau tưởng tượng không hề đến.
Nhưng tôi lại nghe rất rõ âm thanh lưỡi dao đâm vào da thịt.
Tôi đột ngột mở mắt ra.
Trước mặt tôi là một bóng người cao lớn chắn ngang.
Dưới đất, máu đã loang thành một vũng lớn.
Là Lục Trạch Vũ.
Anh ta đã lao tới vào giây phút cuối cùng, đứng chắn trước mặt tôi, đỡ trọn nhát dao của Tôn Tĩnh Tĩnh.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt, khống chế Tôn Tĩnh Tĩnh đã hoàn toàn phát điên.
Còn Lục Trạch Vũ, toàn thân bê bết máu, nằm trong vòng tay tôi, ánh mắt vừa mong mỏi vừa bình thản.

