Chị hàng xóm giận mà không dám nói, hừ lạnh một tiếng.

“Tôi ăn no rồi, Vãn Ninh, hôm khác tôi lại qua.”

Nói xong còn vỗ vai Tưởng Tụy An, ánh mắt vừa tiếc rèn sắt không thành thép, vừa liếc Lục Hi Chu đang ngồi thong dong.

Gia Bảo đung đưa chân, vẻ mặt ngơ ngác.

Trong lòng Tưởng Tụy An đắng chát, nhưng vẫn cố gắng không rời đi.

Cuối cùng cũng ăn xong, Lục Hi Chu nhận được tin phải đi, trước khi đi còn giúp tôi chỉnh lại khăn quàng.

“Tối anh đón em đi nhà máy.”

Tôi tránh tay anh, còn chưa kịp từ chối thì anh đã vội vàng rời đi.

“Hai người làm lành rồi à?”

Tưởng Tụy An đi tới bên tôi, giọng nói nghe không ra cảm xúc, nhưng tôi lại như cảm nhận được một nỗi u uất.

Gia Bảo chạy ra phía sau chọn quần áo.

Tôi thở dài, cũng không định né tránh nữa, nói thẳng.

“Anh có phải thích em không?”

Tưởng Tụy An lâu rồi không về cục cảnh sát, tóc húi cua đã dài đến ngang mày.

Trên gương mặt trắng trẻo hiện lên một nụ cười khổ.

“Rõ ràng vậy sao?”

Dù đã mơ hồ nhận ra, nhưng nghe anh thừa nhận, tôi vẫn có chút ngạc nhiên.

“Xin lỗi.”

Ánh sáng trong mắt Tưởng Tụy An thoáng tắt đi, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười.

“Em không thích anh thì xin lỗi làm gì, đâu phải lỗi của em.”

“Đồng chí Giang, em đừng có gánh nặng, anh chỉ mong chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Được.”

Gia Bảo cũng không còn rụt rè nữa, cầm một chiếc áo khoác da màu đen đưa cho tôi.

“Chị ơi, em muốn cái này, mắc lắm phải không?”

Chiếc áo này niêm yết năm mươi tệ, nhưng…

Tôi cúi xuống xoa đầu con bé, cố ý nói.

“Tiền em mang theo còn thiếu mười tệ nữa đó.”

Mặt Gia Bảo tái đi, do dự nhìn sang Tưởng Tụy An.

Tưởng Tụy An không nói hai lời đã định rút tiền, tôi nhanh tay ấn lấy tay anh, lắc đầu.

Nhưng Tưởng Tụy An lại nhìn chằm chằm vào tay tôi, mặt đỏ bừng lên.

Tôi giật mình, lập tức rụt tay về, ho khẽ một tiếng.

“Chuyện giữa phụ nữ với nhau, anh đừng nhúng tay.”

Gia Bảo như đã quyết tâm, nghiêm túc nói với tôi.

“Chị ơi, chị có thể giữ lại chiếc áo này cho em không, em muốn tự dành tiền mua!”

Tôi bật cười gật đầu.

“Được chứ.”

Ngay sau đó tôi nói tiếp.

“Giờ có một cơ hội kiếm tiền, em có muốn không?”

Mắt Gia Bảo sáng lên, vội hỏi.

“Cơ hội gì vậy ạ?”

Con bé mới tám tuổi, ra ngoài làm việc chắc chắn chẳng ai nhận, huống chi là kiếm mười tệ.

Tôi cười tinh ranh, ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con bé.

“Đến giúp chị làm việc, chị trả công, lại còn bao ăn.”

Gia Bảo lập tức cười rạng rỡ, lao vào lòng tôi.

“Cảm ơn chị!”

Tưởng Tụy An không phải Gia Bảo, dĩ nhiên hiểu ý tôi, liền bật cười.

“Vậy Gia Bảo phải làm việc cho tốt đó.”

Tôi đang cười thì bỗng cảm nhận được một ánh nhìn nóng rực dán chặt lên người mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một vạt áo lướt qua, còn chưa kịp thấy rõ là ai thì đã mất hút giữa dòng người.

Tôi cũng không nghĩ nhiều.

Nhà máy đã báo trước, nói rằng đã hoàn thành xong một nửa số áo bông, bảo tôi qua xem.

Nghĩ lại thì chờ Lục Hi Chu cũng quá lâu, tôi quyết định tự đi.

Trước khi rời đi, tôi chào chị hàng xóm một tiếng.

“Chị à, lát nữa nếu Lục Hi Chu có tới, chị nói giúp em một câu là em tự đi rồi, khỏi phiền anh ấy.”

Chị hàng xóm đang bận, nghe vậy liền phẩy tay.

“Được, em đi đi.”

Tôi quấn kín người, rồi đạp xe đến nhà máy.

“Leng keng…”

Tôi vừa đạp xe vừa bấm chuông, nhắc người đi đường.

Đến nhà máy thì đã là buổi chiều.

Tôi cố ý mang theo ít thịt heo mua ngoài chợ, định nhờ nhà ăn gói sủi cảo, cho mọi người cải thiện bữa ăn.

Không ít người mỉm cười cảm kích với tôi.

Nhìn nụ cười mộc mạc trên gương mặt các nữ công nhân, tôi cũng thật lòng vui theo.

Kiểm tra xong chất lượng áo bông, tôi mới rời nhà máy.

Gần đến hoàng hôn, đạp nhanh một chút về thành phố thì cũng chưa tối hẳn.

“Leng keng…”