Đây là tình cảm cuối cùng tôi có thể dành cho tư cách làm mẹ.

Không ràng buộc, không đòi hỏi, chỉ là lời chúc phúc.

Về sau nghe nói, Chu Nhiên dùng số tiền ấy làm một phần tiền đặt cọc mua nhà mới, cùng vợ chăm chỉ xây dựng tổ ấm nhỏ.

Nó thỉnh thoảng sẽ gửi vài tấm ảnh con cái vào số điện thoại cũ của tôi,

tôi đã đổi số, nhưng Từ Vy vẫn kể lại cho tôi nghe.

Nghe nói nó đã ổn định hơn nhiều, cũng dần hiểu được sự khó khăn của cuộc sống.

Vậy là đủ rồi.

11.

Lại qua thêm mấy năm nữa.

Dưới sự cổ vũ của Từ Vy, tôi đăng ký tham gia một hoạt động công ích mang tên “Chia sẻ trải nghiệm cuộc sống của phụ nữ trung niên và cao tuổi”, bất ngờ được chọn làm một trong những khách mời chia sẻ.

Hôm diễn ra sự kiện, bên dưới khán đài ngồi rất nhiều phụ nữ có độ tuổi ngang tôi hoặc lớn tuổi hơn.

Có người ánh mắt u ám, có người đầy vẻ tò mò, có người trông mỏi mệt,

cũng có người giống tôi, ánh lên thứ ánh sáng khác biệt.

Khi đến lượt tôi bước lên sân khấu, nhìn những gương mặt bên dưới – có lẽ mang theo những câu chuyện tương tự – tôi hít sâu một hơi, cầm micro nói:

“Xin chào mọi người, tôi tên là Lâm Tĩnh. Mấy năm trước, tôi vẫn còn là một người vợ truyền thống, tin rằng ‘gia đình là tất cả đối với phụ nữ’.”

“Tôi đã trải qua ba mươi năm bị lừa dối, bị bóc lột, bị mất mát, từng nghĩ rằng đời mình đến thế là hết.”

Bên dưới khán phòng rất yên tĩnh.

“Nhưng tôi muốn nói, bất kể bạn bao nhiêu tuổi, bất kể bạn từng trải qua điều gì, thay đổi và bắt đầu lại, vĩnh viễn không bao giờ là quá muộn.”

“Ly hôn không đáng sợ, cô đơn không đáng sợ, điều đáng sợ là chết dần chết mòn trong một mối quan hệ rút kiệt bạn.”

“Chúng ta trước hết là chính mình, sau đó mới là con gái, là vợ, là mẹ.”

“Đặt cảm xúc và nhu cầu của bản thân lên hàng đầu không phải là ích kỷ, đó là biết yêu chính mình.”

“Chỉ khi bạn biết yêu bản thân, bạn mới có khả năng yêu người khác, và cũng chỉ khi đó mới có thể giành được sự tôn trọng và yêu thương thực sự.”

“Hiện tại tôi sống một mình, đọc sách, du lịch, học vẽ tranh, trồng hoa trồng cỏ, tụ tập với bạn bè.”

“Tôi bận rộn hơn bao giờ hết, cũng hạnh phúc và viên mãn hơn bao giờ hết.”

“Tôi nhận ra, thế giới rất rộng lớn, có quá nhiều điều thú vị, và cuộc đời tôi vẫn còn vô vàn khả năng.”

“Nếu nhất định phải nói có kinh nghiệm gì để chia sẻ, thì đó là: hãy can đảm hơn một chút.”

“Can đảm đối mặt với sự thật, can đảm đưa ra lựa chọn, can đảm bước ra khỏi vùng an toàn, can đảm theo đuổi cuộc sống mà bạn thực sự mong muốn.”

“Đời người chỉ có một lần, đừng phụ bạc nó.”

Tiếng vỗ tay vang lên, lúc đầu thưa thớt, sau đó rộn ràng nồng nhiệt.

Tôi thấy có nhiều người dưới khán đài rơm rớm nước mắt, cũng có người gật đầu thật mạnh, như thể đã hạ quyết tâm nào đó.

Sau khi hoạt động kết thúc, một nữ phóng viên trẻ chặn tôi lại, nói muốn phỏng vấn ngắn.

“Cô Lâm, bài chia sẻ của cô vừa rồi rất xúc động. Cô nghĩ rằng với nhiều phụ nữ đang mắc kẹt trong hôn nhân, không có khả năng độc lập kinh tế, con đường của cô có thể sao chép không?”

Tôi nghĩ một lát, rồi trả lời:

“Mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, nên không thể nói là sao chép được.”

“Nhưng tôi nghĩ, cốt lõi là giống nhau: đó là nhận thức được giá trị của bản thân và dũng cảm bảo vệ giá trị đó. Kinh tế độc lập rất quan trọng, nó là sự tự tin và là quyền lựa chọn.”

“Nhưng trước cả độc lập kinh tế, là sự độc lập về tinh thần.”

“Phải hiểu rằng hạnh phúc của bạn không nên được xây dựng trên sự ban ơn hay đánh giá của bất kỳ ai, bạn có quyền theo đuổi cuộc sống mà bạn mong muốn và nỗ lực vì điều đó.”

Tôi mỉm cười,

“Còn bắt đầu như thế nào, có thể bắt đầu từ một việc nhỏ.”

“Ví dụ như, mua cho bản thân một món đồ mà bạn vẫn luôn tiếc tiền, đăng ký một lớp học bạn luôn thấy hứng thú.”

“Hoặc chỉ đơn giản là dũng cảm nói ‘không’ với một mối quan hệ khiến bạn tổn thương.”

“Bước ra bước đầu tiên, bạn sẽ phát hiện ra, thế giới thực sự khác đi.”

Phỏng vấn kết thúc, cô phóng viên chân thành cảm ơn tôi.

Tôi và Từ Vy sóng vai rời khỏi trung tâm tổ chức sự kiện.

Mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn nhuộm thành phố trong lớp màu vàng ấm áp.

Từ Vy trêu tôi,

“Nói hay lắm nha, cô Lâm.”

“Gần như trở thành gương mặt đại diện cho phụ nữ thức tỉnh rồi đấy.”

Tôi bật cười, khoác tay cô ấy,

“Đừng chọc tôi nữa.”

“Tối nay muốn ăn gì? Tôi mời, coi như ăn mừng hôm nay tôi không bị khớp.”

“Vậy thì phải ăn ngon uống sướng mới được!”

Chúng tôi cười vang, đi về phía con phố bắt đầu lên đèn, xe cộ tấp nập.

Gió chiều lướt qua mặt, dịu dàng và tự do.

Tôi biết, nửa đầu đời mình đã khép lại.

Còn cuộc đời thật sự thuộc về tôi, đang dần dần mở ra giữa đất trời bao la này, tương lai vẫn còn dài.

Hết