Xe đến trước cửa khách sạn, tôi chuẩn bị xuống xe.
Ba chồng lại mở lời:
“Tôi đã bảo trợ lý sắp xếp hai vệ sĩ cho cô, mấy ngày này đừng ra ngoài.”
Gương mặt ông đầy mệt mỏi:
“Yên tâm, hai người đó chỉ nghe lệnh cô.”
Những ngày sau đó, tôi dẫn theo hai vệ sĩ, mỗi ngày đổi một khách sạn khác nhau.
Mỗi lần đổi khách sạn, tôi đều thuê người kiểm tra lại toàn bộ căn phòng từ đầu đến cuối.
Không chỉ vậy, tôi còn mua thêm một số dụng cụ phòng thân.
Buổi tối, thậm chí tôi phải nắm chặt còi báo động âm lượng lớn trong tay mới có thể ngủ được.
Hôm đó, như thường lệ, tôi thu dọn hành lý chuẩn bị trả phòng thì nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát.
Người bên kia nói:
“Cô Hà, vụ tai nạn của chồng cô vừa có tiến triển mới.”
“Người nhà của tài xế đã ra đầu thú, khai rằng giữa tài xế và chồng cô từng có mâu thuẫn lời nói, nên anh ta cố tình gây tai nạn để trả thù.”
“Nhưng tài xế đã tử vong, thật giả thế nào không thể xác minh.”
Nghĩ đến gương mặt thật thà chất phác của tài xế, trong lòng tôi trào lên một nỗi lạnh buốt.
Chỉ để gánh tội thay cho Phương Mẫn Quân, ba mẹ chồng thật sự đã không còn giới hạn nào nữa.
Chính sự dung túng của họ đã tiếp thêm dũng khí cho Phương Mẫn Quân muốn làm gì thì làm.
Tôi hỏi ngược lại cảnh sát:
“Phía cảnh sát cũng cho rằng là do lỗi của tài xế sao?”
Cảnh sát ngập ngừng một chút, giọng có phần do dự:
“Gia đình họ Phương không hợp tác cho lắm, tạm thời chúng tôi chưa tìm được thêm bằng chứng nào khác.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn các anh.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Vệ sĩ hỏi tôi:
“Phu nhân, hôm nay chúng ta chuyển sang khách sạn nào?”
Tôi im lặng vài giây, rồi dứt khoát nói:
“Không chuyển nữa.”
Trốn tránh mãi không phải cách. Tình hình hiện tại cho thấy, tôi bắt buộc phải ra tay trước.
Lần này, nhất định phải kết thúc chuyện với Phương Mẫn Quân.
Tôi đặt hành lý xuống, lập tức đến thẳng bệnh viện.
Phương Gia Văn vẫn đang nằm trong phòng hồi sức tích cực, chưa từng tỉnh lại.
Nhắc đến tình hình của anh ấy, bác sĩ chỉ khẽ lắc đầu, thở dài:
“Có thể… cả đời này sẽ như thế.”
Tôi nắm tay anh ấy, nước mắt không kìm được mà tuôn trào.
Tôi quay đầu lại, khẩn cầu bác sĩ:
“Bác sĩ… có thể giúp tôi một việc được không?”
Trong tiếng nghẹn ngào, tôi kể sơ qua toàn bộ sự việc.
Sau khi nhận được cái gật đầu chắc chắn từ bác sĩ, tôi rời bệnh viện, đến thẳng công ty nhà họ Phương.
Vừa bước vào văn phòng, tôi đã thấy ba chồng đang dạy Phương Mẫn Quân xem báo cáo tài chính.
Quả nhiên, sự lạnh lùng ăn sâu trong xương tủy khiến người nhà họ Phương có thể lập tức bỏ rơi Phương Gia Văn, chuyển sang nâng đỡ người thừa kế mới.
Tôi cố tình nhíu mày:
“Mẫn Quân không phải đang đi học sao? Sao lại ở đây?”
Ba chồng tránh ánh mắt tôi, quay mặt sang chỗ khác:
“Gia Văn gặp chuyện rồi, nhà họ Phương không thể mãi không có người kế nghiệp.”
“So với mấy thứ kiến thức sách vở, Mẫn Quân nên học những thứ thật sự hữu ích.”
Ông ho nhẹ một tiếng:
“Không phải dặn con là an tâm dưỡng thai sao, lại chạy lung tung làm gì?”
“Tôi nghe bác sĩ nói, hôm nay tay Gia Văn có động đậy.”
Tôi khẽ đặt tay lên bụng, giọng nhẹ bẫng:
“Có lẽ sắp tỉnh rồi.”
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Dòng bình luận đã lâu không xuất hiện, giờ lại hiện lên dồn dập.
【Bà mẹ kế pháo hôi này phiền thật đấy, nữ chính định giết mấy lần mà vẫn chưa xong, lại nhảy ra nữa rồi.】
【Nữ chính đừng tin! Con pháo hôi này đang nói dối! Ông bố cặn bã đó tỉnh dậy sao nổi?!】
【Lo lấy lòng ông nội, nắm chắc cổ phần vào tay mới là thật, đừng để bị pháo hôi dắt mũi!】
Ba chồng lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện chút vui mừng, nhưng rồi lại dần bị sự lo lắng lấn át. Ông đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Phương Mẫn Quân, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Thật chứ?” Giọng ông hơi khàn khàn.
Tôi cụp mắt xuống:
“Mới là phản ứng ban đầu thôi, vẫn chưa ổn định. Nhưng bác sĩ dặn nên chuẩn bị tinh thần, nếu các tín hiệu hồi phục ý thức tiếp tục duy trì, có thể sẽ sớm được chuyển sang phòng bệnh thường.”
Gương mặt ông hiện rõ niềm vui thật sự, nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm của Phương Mẫn Quân, niềm vui đó lập tức đông cứng lại.
Phương Mẫn Quân đặt tập báo cáo xuống, từ từ tựa người vào lưng ghế, khóe môi nhếch lên một nụ cười không chút ấm áp.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Đúng là… tin tốt nhỉ.”
Tôi bình thản nói:
“Tôi vừa thăm Gia Văn xong, hơi mệt, tôi về nghỉ trước đây.”

