“Ta không biết…” Ta cố gắng mở lời, giọng run rẩy, “Ta không biết gì hết… Cha mẹ ta không thể nào là phản tặc…”
“Chứng cứ rành rành!” Hắn bất ngờ hất tay ta ra, rút từ trong ngực một phong mật tín, ném mạnh xuống trước mặt,
“Tin báo từ quân Bắc Địch, cùng với thư chiêu hàng viết tay bọn họ gửi cho cố thuộc! Chữ viết đã xác nhận không thể sai!
Liễu Đoá Đoá, ngươi nói xem — đây là cái gì?!”
Mảnh giấy vàng rơi xuống đất, trên ấy là nét chữ ta quen thuộc đến đau lòng — từng luyện qua hàng trăm lần thuở bé.
Chữ của phụ thân…
Sao có thể như vậy…
Ta lảo đảo một bước, gắng vin lấy mép bàn mới đứng vững, cả người như bị rút cạn khí lực.
“Ngươi gả vào hầu phủ, chẳng lẽ cũng là một phần trong kế hoạch của bọn họ?”
Tống Cẩn Thừa tiến thêm một bước, ánh mắt sắc như dao, dò xét ta:
“Để lấy tin quân cơ? Để tiếp ứng nội ứng ngoại hợp?”
“Không có!”
Ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt hắn, nước mắt dâng trào mà ta cố ép xuống, “Tống Cẩn Thừa, ngươi có thể không tin ta, nhưng không thể vu oan cho ta như vậy!
Ta, Liễu Đoá Đoá, thề trước trời đất — nếu ta biết rõ sự tình, nếu ta có nửa phần phản tâm với triều đình, với hầu phủ, trời tru đất diệt, chết không toàn thây!”
Hắn nhìn đôi mắt ửng đỏ cùng ánh nhìn kiên quyết của ta, thoáng sững sờ, nhưng lập tức bị lửa giận lớn hơn nuốt chửng.
“Thề sao?”
Hắn cười lạnh, “Lời thề của ngươi giờ chẳng đáng một đồng! Chỉ vì ngươi, cả phủ An Định có thể bị vạ lây tội thông địch!
Chỉ vì ngươi, danh tiết trăm năm của nhà họ Tống có thể tan thành tro bụi!”
Từng lời như dao, đâm thẳng vào tim.
Phải rồi, ta là con gái của phản tặc. Sự tồn tại của ta, vốn đã là một tội lỗi.
Mọi lời biện bạch lúc này đều nhạt nhòa vô nghĩa.
“Ta sẽ điều tra rõ ràng.” Ta nghe thấy chính giọng mình run rẩy thốt ra, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng,
“Nếu cha mẹ ta thực sự… phản quốc, ta sẽ cho các người một lời công đạo.”
“Công đạo?” Tống Cẩn Thừa như nghe phải chuyện nực cười nhất thiên hạ, “Ngươi lấy gì mà công đạo?
Liễu Đoá Đoá, từ nay về sau, ngươi không còn là thế tử phi của An Định hầu phủ nữa.
Ngươi bị cấm túc, không có lệnh ta, không được bước ra khỏi viện này nửa bước!”
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi, không hề lưu luyến.
Nhìn bóng lưng lạnh lẽo khuất dần nơi cổng viện, ta không còn gượng nổi nữa, ngồi bệt xuống đất theo mép bàn.
Phong thư “viết tay” nọ nằm dưới đất, như rắn độc cuộn mình chực cắn.
Cha… mẹ…
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao…
Tại sao hai người lại rời bỏ ta…
Tại sao lại trở thành… phản tặc?
Cảm giác phi lý khôn cùng và nỗi cô độc như bị cả thiên hạ ruồng bỏ, nuốt chửng lấy ta.
Ngay lúc ấy, một giọng nói the thé vang lên trước cổng viện:
“Truyền chỉ — tội thần chi nữ Liễu Đoá Đoá, tiếp chỉ!”
Tim ta như bị nhấc bổng lên rồi thả rơi không đáy.
Điều phải đến… rốt cuộc vẫn đến.
Ta quỳ xuống nền đất lạnh buốt, nghe thái giám không chút cảm tình cao giọng tuyên chỉ:
“… Liễu thị nhất tộc, đời đời thụ quốc ân, duy phụ mẫu Liễu Nghị phu phụ, lang tâm cẩu phế, phản quốc đầu địch, tội chứng rõ ràng, trời đất không dung! Chiếu luật, lẽ ra nên tru di cửu tộc…”
Đầu ngón tay ta siết chặt đến rớm máu, móng tay cắm sâu vào da thịt.
“… Nhưng, trẫm niệm tình Liễu Đoá Đoá từ nhỏ nhập cung, hoặc giả không tường sự thật, lại đã gả vào phủ An Định… đặc chuẩn thiên ân, cách bỏ danh vị thế tử phi, giáng làm thứ dân, tạm lưu Hầu phủ, đợi tra xét sau!
Khâm thử —”
“Tội nữ… tiếp chỉ.” Ta cúi rạp người, trán chạm đất, giọng khàn khàn nghẹn ngào.
Không bị lập tức kéo đi xử trảm, đã là cái gọi là “ân điển” đặc biệt của hoàng thượng.
Thái giám nhét thánh chỉ vào tay ta, hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người rời đi.
Trong sân chỉ còn một mình ta quỳ ở đó, lặng như chiếc búp bê rách bị vứt bỏ.
Ta chính thức bị giam lỏng.
Xung quanh viện lập tức tăng cường thị vệ canh gác, ánh mắt như nhìn hung thú, đầy cảnh giác và xa lánh.
Cả Hầu phủ từ trên xuống dưới, coi ta như ôn thần né tránh.
Bà tử đưa cơm chỉ đặt mâm ngoài cửa viện rồi vội quay lưng bỏ đi, như thể chỉ cần ở lại lâu một khắc cũng sẽ nhiễm phải vận rủi.
Cơm canh mỗi ngày một tệ, sau cùng gần như đều ôi thiu.
Ta chẳng để tâm.
Trong đầu không ngừng vang vọng lời trong bức “thư tay”, cùng dung nhan mơ hồ của phụ mẫu.
Họ là những người trung liệt quật cường như thế, sao có thể…
Đêm đến, ta không sao chợp mắt, tựa cửa sổ nhìn lên bầu trời đen kịt.
Đột nhiên, bên ngoài viện vang lên tiếng động khẽ — như tiếng mèo đêm lướt qua mái ngói.
Ta cảnh giác theo bản năng. Âm thanh này… không đúng.
Ta vội thổi tắt đèn, lặng lẽ rút về phía bóng tối bên cửa sổ, qua khe nhỏ nhìn ra ngoài.
Ánh trăng mờ ảo, chỉ miễn cưỡng thấy rõ viền tường viện.
Ngay khoảnh khắc ấy, một thân ảnh quen thuộc như bóng quỷ hiện lên trên đầu tường, động tác linh hoạt, đáp đất không một tiếng động.
Là Tống Cẩn Thừa!
Hắn vận hắc y, ẩn mình trong bóng đêm. Hắn chẳng phải đang ở đại doanh ngoại thành?

