Tôi tắt đèn ngủ, nhắm mắt lại.
Một đêm ngon giấc.
19
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, dắt cả ba con mèo dính người đi đến vườn nhà bà.
Mục tiêu chính hôm nay: kích thích Chinchilla để nó có thể hóa hình.
Vì vậy, vừa đến nơi, tôi liền kéo Tiểu Hắc lại, làm nũng:
“Cây cao quá à… biến hình giúp em hái mấy trái ở trên đi~”
Tiểu Hắc phối hợp hết mình, diễn như thật.
Đúng lúc đó bà tôi bước ra đón.
Tôi vẫy tay: “Bà ơi, con rủ bạn học cũ đến phụ hái trái nè!”
Bà nheo mắt cười: “Chàng trai này tốt quá, nhìn cái tướng là biết làm việc giỏi rồi!”
Làm Tiểu Hắc đỏ mặt tía tai.
“Thôi bà vô nghỉ đi, chờ tụi con hái xong chỗ này rồi bà ra cân sau.”
Bà đi rồi, tôi nhắn báo cho chú lái xe tưới nước đến. Dự định là sẽ để mình bị ướt một chút, rồi “đường đường chính chính” lấy ra vũ khí tối thượng của hôm nay: chiếc áo mưa.
Khi nước bắt đầu phun tới, một bức tường người chắn ngay trước mặt tôi.
Giọng nam trầm quen thuộc vang bên tai:“An An, em không sao chứ?”
Tôi giật mình:“Sếp? Sao anh lại ở đây? Tìm ‘thử ăn quan’ hả? Nhưng em đâu có nói địa chỉ cụ thể cho anh mà?”
“Ơ, ‘thử ăn quan’ đâu rồi?”
Chinchilla đứng bên cạnh la hét om sòm, Tiểu Hắc thì im lặng không nói gì.
“Khoan đã… anh chính là Thử Ăn Quan?”“Ừ.”
“Anh đồng ý làm mèo để ở bên em, chứ không phải làm bạn trai?”“Ừ.”
Tiểu Hắc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, sắc mặt ngày càng tối sầm, tiến lên túm cổ áo Tô Đằng:
“Này, đồ người ngoài, làm sao để tôi tin anh không có mục đích gì khác?”
Bỗng nhiên, “phụt” một tiếng, Chinchilla hóa thành người!
Có điều vì lần đầu biến hình, lại vốn không lanh lợi, nên điều khiển kém đến mức… ngoài cái quần lót ra thì chẳng mặc gì cả.
Cái quái gì thế này? Vậy là thành công rồi à? Tôi còn chưa kịp dùng đến “áo mưa sát thương cao” mà!
Giọng bà ngoại lại vang lên sau lưng:
“Cháu ngoan à… mấy đứa đang làm gì vậy?”
Tôi vội kéo Tô Đằng lại gần:
“À à à… bà ơi sao bà lại ra đây nữa… ha ha ha, bạn học cũ của con nói muốn ghé vườn
chơi. Anh ấy học mỹ thuật, đang… đang vẽ ký họa người thật ạ. Ờ đúng rồi, vẽ nghệ thuật hình thể á bà, ha ha ha…”
Tôi cười gượng gạo, lấy áo mưa ra choàng lên người “Kim Quý Nhân” đang trần như nhộng.
20
Bận rộn cả buổi, không hái được trái nào, đổi lại được một cái áo mưa và một mỹ nhân ngốc nghếch.
Bà nhất quyết giữ cả ba lại ăn trưa.
Ba “anh mèo” âm thầm ganh đua, việc đầu tiên là… giành chỗ ngồi.
Cuối cùng, Tiểu Hắc ngồi được kế bên tôi như mong muốn.
Tô Đằng ngồi đối diện, tranh thủ chân dài luồn dưới bàn gác vào chân tôi.
Chỉ có Kim Quý Nhân ngốc nghếch còn đang kéo kéo cái hoodie mấy chục nghìn mua vội ở sạp ngoài đường.
Nhưng đúng là Kim Quý Nhân đẹp thật. Vẻ ngoài chẳng kém minh tinh, lại thêm khí chất
trong trẻo tự nhiên, nếu hôm nay debut làm idol thì mai có khi chiếm trọn cõi mạng luôn rồi.
Bà gắp cho mỗi người một cái đùi gà to, rồi bắt đầu kể chuyện:
“Cháu gái bà từ nhỏ đã dính bà lắm.”
“Lên cấp hai, bà không còn đủ khả năng dạy cháu học nữa, mới đưa nó về với ba mẹ. Hôm
tiễn đi, nó sắp khóc rồi, nhưng lại cố nhịn. Bà dặn phải học cho tốt, nó cũng không dám nói muốn ở lại.”
“Già này rồi, cũng quen dần với sự cô quạnh… cũng quen luôn với sự bướng bỉnh của nó.”
“Sau này, nó nói với bà là muốn dọn ra ở riêng, vì muốn nuôi mèo.”
“Đó là lần đầu tiên nó nói câu: Con muốn cái này.”
“Lúc đó bà đã nghĩ: cháu gái của bà cuối cùng cũng học được cách yêu thương bản thân bằng cả trái tim rồi.”
“Bà sẽ không ép nó yêu đương hay kết hôn đâu. Chỉ cần nó trưởng thành tử tế, biết yêu lấy mình, bà đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Bà biết tụi con đều là người tốt. Hôm nay bà chỉ có một lời nhờ: bà có một mình cũng
không sao… chỉ mong tụi con đừng để nó phải quay lại tìm bà trong nước mắt, được không?”
Kim Quý Nhân nghe xong, sụt sịt nước mũi, bật dậy kéo ghế:
“Chủ nhân ơi! Em xin lỗi! Em… em thích chị! Chị đừng đuổi em đi!”
Bị Tiểu Hắc bịt miệng lại liền:
“Ăn nấm nhiều quá nên bị ngáo à? Đừng có nói linh tinh!”
Tô Đằng cười khẽ, dưới bàn vẫn tranh thủ quậy phá, nhè lúc hai người kia lo cãi nhau mà… gác chân tôi tiếp.
21
Cơm xong, tôi sai bọn họ đi làm việc thật sự.
Hai xe tải đến tận vườn chở đầy ắp quýt, đều chất hàng xong rời đi.
Bà còn gói cho tôi bao nhiêu quýt, rồi thêm cả mấy hũ đồ chua tự tay làm.
Ba “chú mèo” cũng mỗi người được tặng một món quà bí mật, ai nấy đều thẳng lưng như lính duyệt binh.
Tôi ôm bà một cái thật chặt, rồi cùng ba “vệ sĩ mèo” tạm biệt ra về.
Trên đường, Kim Quý Nhân ôm áo mưa suốt, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Tôi đúng là đồ ngốc, tôi phải móc mắt tự xử thôi…”
Tiểu Hắc lạnh lùng đẩy cậu ta một cái: “Tao nói mày ngốc mà mày không tin.”
Tô Đằng thừa cơ tiến lại gần, định nắm tay tôi, nhưng bị hai người kia phát hiện rồi đẩy bật ra.
Lá ngân hạnh rơi lả tả, trải thành một con đường màu vàng ấm áp dẫn thẳng đến hạnh phúc.
Tôi ôm lấy ngực đang đập loạn, đề nghị:
“Chụp một tấm hình chung đi.”
Khoảnh khắc tấm ảnh được chụp lại, điện thoại “ting ting ting” ba tiếng.
Bọn họ đồng loạt đăng bài, cùng một tấm ảnh.

