Tôi rón rén bước theo sau lưng anh, lén lút quan sát vẻ mặt anh ta.
Tô Đằng rất cao, ít nhất phải một mét chín, vai rộng, thân hình chuẩn như mannequin. Ngũ quan tinh tế, đường nét như lai Tây, làn da trắng lạnh hiếm thấy.
Nếu không phải suốt ngày bày ra cái mặt lạnh như xác sống, chắc hẳn đã khiến biết bao cô gái ngây thơ chết mê chết mệt.
Tôi mải nhìn đến mức không để ý giẫm lên gót giày của anh ta, loạng choạng ngã chúi về phía trước.
Anh ta tiện tay đỡ lấy tôi, đầu tôi đập trúng ngay dưới ngực anh ấy một chút.
…Cảm giác như ngực rất có thịt.
Tôi nuốt nước bọt lén, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, ngẩng đầu nhìn anh — dái tai anh ấy đỏ bừng lên thấy rõ.
“Xin lỗi, em… trượt chân.”
Phản ứng dễ ngại vậy… đừng nói là sếp tôi chưa từng yêu ai đấy nhé?
Anh ta hắng giọng, đỡ tôi đứng vững lại:
“Tôi lên tầng trên xem bảng số liệu, nguyên liệu sản phẩm mới để ở phòng 204, em tự do sáng tạo nhé.”
Tôi gật đầu, vẫn thấy hôm nay anh ấy kỳ kỳ sao đó…
13
Phòng 204 tràn ngập một mùi hương quen thuộc.
Tôi dùng luôn dòng sản phẩm bán chạy nhất của công ty làm nền, thêm vài cải tiến nho nhỏ, rất nhanh đã hoàn thiện được một mẫu đông khô mới cho mèo.
Thứ gì đã trở thành huyền thoại thì chắc chắn có lý do của nó.
Tôi đặt sản phẩm lên khay sứ Ý cao cấp, sắp xếp đông khô thành hình dáng đẹp mắt, rồi đẩy cửa bước vào phòng thử đồ ăn.
Thử đồ ăn chuyên dụng của công ty đã ngồi sẵn trên tấm thảm cashmere thủ công, chờ tôi.
Đó là một “mối quan hệ thân thiết”: con mèo mà sếp Tô Đằng nuôi.
Một con Maine Coon tam thể cực kỳ xinh đẹp, bộ lông mượt như lụa, đồng tử màu nâu pha xám, lúc này đang ngẩng đầu ngồi đó, như thể bước ra từ một bức tranh sơn dầu.
Có lẽ ai nuôi thì mèo theo tính người đó, nó cũng luôn lạnh lùng và có chút xa cách — y như Tô Đằng.
Hơn nữa hình như nó không có tên riêng, cả công ty đều gọi nó là “thử ăn quan”. Nói thật, sếp tôi đúng là công tư phân minh đến mức đáng sợ…
Tôi như mọi lần, nhẹ nhàng đặt khay xuống trước mặt nó.
Nó quay đầu đi, tỏ ý không muốn ăn.
Tôi nhếch môi, thầm lườm: “Ông là tổ tông đấy, chính ông tự dụ dỗ tôi nha.”
Tôi bước lại gần, ngồi luôn lên tấm thảm của nó, bế nó lên đặt vào lòng, rồi bốc một nắm đông khô trải ra tay, đưa lên cho nó ăn.
Lúc này nó mới chịu cúi đầu, thong thả liếm tay tôi. Đầu lưỡi có gai liếm lên da khiến tôi tê tê ngứa ngứa.
Tôi dùng tay còn lại đỡ cằm nó, khẽ gãi nhẹ. Nó hưởng thụ rõ rệt, vừa ăn vừa “nổ máy”.
Hễ tôi dừng lại một chút là nó “meo” lên ra hiệu tôi tiếp tục.
Tôi cũng cực kỳ thỏa mãn, dần dần chìm đắm trong cảm giác “được đại mèo cần đến”.
Tôi hoàn toàn không để ý rằng biểu hiện e dè ngại ngùng và âm thanh của nó ngày càng… kỳ lạ. Chỉ tưởng hôm nay nó đặc biệt thân thiết với mình thôi.
14
Mèo Maine Coon vừa to vừa đẹp trai, giá trị tinh thần mang lại đúng là nhân đôi.
Mọi khi tôi cho nó ăn xong là nó tự đi nằm nghỉ.
Hôm nay thì dính lấy tôi không rời, tới giờ vẫn còn đang liếm tay tôi.
Tôi không kiềm được, tranh thủ chụp vài tấm ảnh, chọn hai tấm thể hiện rõ nó cực kỳ mê
đông khô, gửi cho sếp để khoe chiến tích, hy vọng anh ấy cảm động mà tăng thêm chút thưởng.
Thế nhưng tiếng “ting” lại vang lên ngay bên cạnh.
Điện thoại của Tô Đằng rơi dưới lớp thảm, tôi vội nhặt lên kiểm tra kỹ, may mà không bị tôi ngồi lên làm hỏng.
Lạ thật, lúc nãy anh ta bảo lên tầng 3, tôi đâu có thấy anh vào phòng này?
Tôi xoa đầu “thử ăn quan” để trấn an nó, cầm điện thoại, định mang lên trả cho Tô Đằng.
Tôi lên đến tầng ba, cửa văn phòng Tô Đằng không đóng hẳn, chỉ khép hờ.
Tôi gõ cửa, không có ai trả lời.
Theo phản xạ, tôi ghé mắt nhìn qua khe cửa — thì thấy Tô Đằng nằm ngả người trên ghế da đen, cổ áo sơ mi mở toang, để lộ cơ bụng tám múi và phần ngực như mật chảy.
Anh ta thở hổn hển, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở, mồ hôi men theo bờ vai chảy xuống đường cơ bụng hình chữ V.
Giữa ban ngày ban mặt, đây là… tôi nghĩ đúng không đó?
Toang rồi, chuyện lớn rồi.
Tôi hình như vừa phát hiện bí mật động trời của sếp? Không lẽ mai tôi sẽ bị đuổi việc?
Tô Đằng cực kỳ nhạy cảm, phát hiện tôi ngay, lập tức đứng dậy, sải chân bước đến, trong vài bước đã đối mặt tôi.
Anh ấy chẳng buồn cài lại áo, kéo cửa mở tung, một tay ôm tôi vào lòng, rồi nhấc bổng tôi đặt lên chiếc bàn họp trống trơn.
Giọng khàn khàn:“Em đã thấy được bao nhiêu rồi?”
15
Trời má ơi, anh ấy có biết không, tư thế hiện tại này ám muội tới mức có thể gọi cảnh sát luôn được rồi!
Hơi thở của Tô Đằng phả sát tai tôi, nóng đến nỗi tôi chỉ muốn bật dậy chạy mất.
Nhưng toàn thân tôi bị anh ấy giữ chặt, không thể nhúc nhích được chút nào.
“Sếp ơi… có gì từ từ nói, em… em chẳng thấy gì hết đâu.”
Mặt tôi đỏ bừng, vội quay đầu sang chỗ khác.
Cứu với… nếu muốn thẩm vấn em thì cũng nên mặc áo vô cái đã! Giờ trước mắt em toàn là cơ ngực to tròn, săn chắc và… mềm mịn như bánh mochi ấy.
Mà tôi vốn là một “tín đồ ngực nam mềm”. Gu của tôi từ lâu là kiểu “mẹ bỉm nam”.
Mà Tô Đằng… lại là phiên bản hoàn hảo 1m9 của mẫu đàn ông đó!
Trước sắc đẹp mê người, ai mà giữ được bình tĩnh chứ!
Tô Đằng hoàn toàn không có ý định buông tôi ra: “An An, ở đây không có ai, em đừng gọi anh là sếp nữa.”
“Vậy… gọi anh là gì?”
Chẳng lẽ muốn tôi gọi là chồng luôn tại chỗ? Có phải hơi quá nhanh không?
Khoan đã… anh ta đang thả thính tôi à?“Có thể gọi tên anh.”
“Hả? Ờ… ờ ờ… Tô Đằng.”“Ừm.”“Tô Đằng.”“Ừm.”
Tôi cạn lời, đúng kiểu thính thả xong thì thả trôi luôn. Anh nói gì tiếp đi chứ? Giữ nguyên tư thế mập mờ như vậy mà không làm gì thì có hơi… ngượng nha?
Tô Đằng chống một tay xuống, cúi nhìn tôi bằng ánh mắt sâu như hồ nước tối.
Hơi thở của anh đã bình ổn hơn một chút, một giọt mồ hôi từ ngực lăn xuống, vừa vặn rơi vào mắt tôi.

