Tôi đối xử với nó tốt như vậy, dựa vào đâu mà nó lại nói tôi là “con đàn bà mặt thối”?

Tôi còn tưởng nó không quen môi trường mới nên mới bỏ đi, hôm sau liền chi tiền lớn mua cho nó cây leo mèo sang xịn.

Mỗi ngày đổi món, tự tay nấu cơm cho nó, chỉ thiếu điều lập bàn thờ cung phụng.

Một con mèo con bé tí xíu, còn chưa đủ tuổi trưởng thành, biết cái gì là tình yêu đích thực chứ?

Tôi tức đến nghiến răng ken két.

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà vào trang cá nhân của Chinchilla xem thử, phát hiện nó không đăng gì mới.

Dưới status cũ vẫn còn nguyên đống bình luận spam, còn có đủ thứ chiêu trò bày mưu tính kế.

Rất nhiều mèo tag nó vào, nhưng nó lại không hề lên tiếng.

Con mèo ngốc này, bình thường đã không thông minh, chẳng lẽ bị ai bế đi mất rồi?

Thôi vậy, không thèm chấp nhất với mèo con. Mai dán thông báo tìm mèo thử xem sao.

Tiểu Hắc đặt chân lên tay tôi, ra hiệu muốn tôi ôm nó.

Tôi tắt đèn ngủ, đặt điện thoại sang một bên.
Nghe tiếng gừ gừ như động cơ của nó bên tai, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

4

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Hắc không ở bên cạnh, chẳng biết đi đâu mất.

Em họ gọi điện tới:

“Chị, chị không thích con mèo em tặng à? Sao lại vứt nó trước cửa nhà em vậy?”

“Hả? Chị có đâu, hôm qua nó tự trốn ra ngoài đấy chứ.”

“Nhưng nó chẳng kêu gì cả, cứ ngơ ngác đứng ngoài cửa suốt đêm. Nếu không phải em ra vứt rác thì chắc chẳng ai phát hiện ra nó. Có phải nó bệnh rồi không? Có cần đưa đi khám không?”

Trong điện thoại còn truyền đến đủ thứ âm thanh lộn xộn:

“À không được, chị không thể ôm em, nhà chị có Tiểu Tiểu, nó sẽ ghen mất.”

“Chị gọi điện cho mẹ em rồi, lát nữa mẹ em sẽ đến đón em. Chị cho em hai thanh pate mèo, em ngồi đây chờ một lát được không?”

“Ê— Tiểu Tiểu, chị tới liền nè—”

“Ơ hay, sao lại đánh chị? Em đi đâu đấy? Quay lại mau!”

Tiếng mèo kêu loạn xạ, kèm theo cả tiếng va chạm lách cách.

“Nhuyễn Nhuyễn, có chuyện gì vậy?”

“À, nó vừa mới đá bay điện thoại của em, rồi chạy mất tiêu rồi. Lúc mới mua về thì ngoan lắm, còn biết giẫm sữa nữa, sao tính tình giờ tệ vậy chứ? Có cần gọi bên quản lý tòa nhà giúp không?”

“Chị ơi, nếu không được thì để em mua lại cho chị một con khác nha, đổi sang mèo cái đi. Mèo cái ngoan lắm, nhà em có Tiểu Tiểu ngoan ơi là ngoan luôn đó!”

Tôi vừa nghe em họ lải nhải vừa đáp cho có lệ.

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng mèo đánh nhau chí chóe.

“Nhuyễn Nhuyễn, không cần đâu.”

Thực ra nhà em họ tôi ở ngay tòa bên cạnh. Căn nhà tôi thuê cũng là do nó giúp thương lượng giá cả.

Từ nhà nó đến nhà tôi, đi bộ chưa tới hai phút.

Vậy nên cái gọi là “bỏ trốn” của con Chinchilla, thật ra chỉ là xuống một tầng, băng qua hành lang, rồi leo lên tòa nhà bên cạnh và ngủ qua đêm ở cầu thang?

Biết đâu nó còn lén quay về giữa đêm, ánh mắt lạnh lùng ghen tuông hôm qua… rất có thể chính là của nó.

Tôi khoác áo, mở cửa ra.

Và trước mắt là một cảnh tượng:

Tiểu Hắc ngồi chễm chệ trên lưng Chinchilla, còn Chinchilla thì cố hết sức dùng móng vuốt cào vào mũi Tiểu Hắc.

5

Thấy tôi, Chinchilla quay đầu lại: “Meo—meo meo!”

Tiểu Hắc đẩy nó một phát: “Meooooaoaoao~!”

Kể từ khi chấp nhận chuyện “mèo cũng có mạng xã hội”, tôi tự thấy mình cũng hiểu được tầm 70-80% tiếng mèo rồi.

Đại khái là Chinchilla quay mặt đi, kiêu căng nói: “Tôi… tôi chỉ là đi lạc thôi, nên đành chấp nhận về đây ở tạm vậy.”

Còn Tiểu Hắc thì tức giận mắng: “Con mèo đáng ghét! Còn giả bộ gì nữa? Không phải mày đi tìm tình yêu đích thực sao, quay lại làm gì hả?!”

Tôi lườm tụi nó một cái: “Vào hết đi!”

Thực ra trong lòng đang hả hê cực kỳ.

Giờ thì có Tiểu Hắc rồi, có đối chứng rõ ràng, Chinchilla đáng ghét, chờ đó mà xem “truy thê hỏa táng tràng” đi nhé!

Tôi làm cho Tiểu Hắc phần cơm mèo thượng hạng tự tay nấu, còn Chinchilla thì chỉ pha sữa bột.

Tôi giả vờ rụt rè, buồn bã cụp mắt xuống, thở dài một cái thật sâu.

“Tiểu Kim à, chị không biết phải làm sao mới khiến em thích cơm chị nấu. Nếu em không thích thì thôi, chị cũng không ép nữa. Có lẽ do chị quá ngốc, làm sao cũng không ngon được…”

“Em yên tâm, vài ngày nữa chị sẽ đưa em về lại nhà em họ chị. Trong mấy ngày này, phiền em chịu khó uống sữa bột, ăn tạm đồ khô nha.”

Rồi tôi bế Tiểu Hắc lên: “Tiểu Hắc à, cảm ơn em vì không chê cơm chị nấu. Phần còn lại cũng xin nhờ em ăn giúp chị nha.”

“Chị hơi mệt rồi, đi ngủ thêm chút. Hai đứa nhớ hòa thuận nha.”

Ba phần thật, bảy phần diễn, tôi rưng rưng nhỏ một giọt nước mắt, ủ rũ đi về phòng nằm.

Để lại hai con mèo ở ngoài, mặt đối mặt, mắt trừng mắt.

6

Xác nhận hai con mèo sẽ không đạp cửa xông vào, tôi rút điện thoại, nhanh chóng mở app diễn đàn mèo.

Quả nhiên, cả hai đứa đều đã cập nhật status.

Tiểu Hắc: 【Cái con Chinchilla ngốc nghếch kia! Ỷ mình có tí nhan sắc rồi muốn quay lại tranh nữ

thần với tôi! Còn dám chê cơm nữ thần nấu nữa! Phì! Đáng đời không được ăn! Nữ thần hôm nay còn khen tôi nữa nè hehehe…】

Bình luận bên dưới toàn nói Tiểu Hắc là “mèo mê trai yêu điên cuồng”.

Còn Chinchilla thì cập nhật dưới bài “bỏ trốn” cũ: 【Hu hu hu, các đồng mèo ơi, thất tình rồi.

Người tôi yêu sâu đậm… lại là một nữ mèo! Đêm qua nghe hai người họ liếm nhau cả đêm ngoài cầu thang, tôi mới nhận ra—thằng hề chính là tôi!】

Kết quả là bị mắng cả chục tầng bình luận.

Mèo chân ngắn xinh xắn: 【Nữ mèo thì sao chứ? Đàn ông thúi hoắc, tôi cũng không thích. Tôi cũng thích ôm ấp chị đẹp thơm thơm nha~】

Tôi là Garfield chứ không phải phế vật: 【Đúng rồi đó! Mèo ngu! Bị bỏ là đáng!】

Tôi chui vào chăn, không dám cười thành tiếng.

Con Tiểu Kim này đúng là ngốc thật. Ngay cả tâm tư cũng chẳng giấu nổi.