Ta nhớ lại đôi mắt lạnh lẽo đối diện nhau ngoài điện đêm đó, như giếng cổ không gợn sóng, mang theo uy nghi của đế vương.

Chúng ta cứ thế nhìn ngọn lửa cháy lên từng chút một, giống như ánh trời rực rỡ ngày hôm ấy.

Ta đung đưa đôi chân ngâm trong nước ao, nghĩ thầm, chẳng trách Lận Cù không thấy triều đại này trong sử sách.

Phụ hoàng muốn lưu danh sử xanh, rốt cuộc vẫn không làm được.

Lận Cù, Lận Cù…

6.

Nửa tháng sau, chính thê của Thái phó lâm bệnh qua đời.

Giang Anh Ninh được nâng lên làm chính thê.

Ta nắm chặt bức thư trước ngực, hô hấp khó nhọc.

Tên lang y kia lừa người, nói rõ là hai tháng mới chết, sao giờ mới một tháng rưỡi đã chết rồi.

Đêm tân hôn ta đã uống thuốc này, vốn nghĩ sẽ sảng khoái mà trân trọng hai tháng còn lại, đi dạo phố phường, xem hoa đăng, nào ngờ lại gặp Lận Cù.

Nghĩ tới giao kèo hôm đó với Thái phó, tim ta lại đau không chịu nổi.

Chỉ mong Giang Anh Ninh và Thái phó – đôi uyên ương nhỏ kia – giữ đúng lời hứa, bảo quản cho tốt chiếc trâm kỳ quái ấy.

Nghe Lận Cù nói mộ phần của chúng ta sẽ bị đào trộm, mong rằng của đôi uyên ương kia thì không.

Lận Cù là đồ xấu xa!

Lận Cù, ngươi dạy ta chữ “yêu” viết thế nào được không, ta sẽ luôn nhớ.

Ta nhớ ngươi lắm, Lận Cù.

NGOẠI TRUYỆN

Khi Lận Cù tỉnh lại, trong lòng chỉ thấy hoang đường, con gái nhà lành nào lại bị một cước đá thẳng xuống hồ bơi chứ.

May mà cũng là con nhà có gia giáo, kỹ năng tự cứu vẫn ổn, nhưng ai nói cho nàng biết đây là đâu vậy?

Cô gái trước mắt cứ nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến mức Lận Cù cũng thấy không được tự nhiên.

Nàng sờ sờ mũi, ánh mắt rơi vào cây trâm kia.

Kỳ lạ thật, nàng từng thấy một chiếc giống hệt, chỉ là bên ngoài bọc một lớp bạc.

Người nhà Lận Cù thấy lạ nên mua về trong một buổi đấu giá.

Thấy Lận Cù thực sự thích, lại cảm thấy lớp bạc bên ngoài hơi lấn át chủ thể, bèn nung chảy bạc, làm thành một chiếc khóa bình an.

Sau đó cây trâm kia không biết bị vứt xó nào mất rồi.

Có lẽ là hàng nhái chăng.

Nghe có người gọi mình là “Yếm”, Lận Cù còn không tin.

Dù sao cái tên Lận Cù là do cha mẹ mỗi người lấy một họ ghép lại, nàng thật sự không hiểu sao lại có người không thích con mình.

Thác Bạt Khuê, hoàng đế thời Nam Bắc triều, Thẩm Yếm biết; Dương Kiên, hoàng đế nhà Tùy, Thẩm Yếm lại không biết.

Nhưng Lận Cù thật sự không nghĩ ra giữa Nam Bắc triều và nhà Tùy còn có triều đại nào khác.

Có lẽ là không lưu danh sử sách.

Lận Cù thở dài, nàng vốn là người đến đâu hay đến đó.

Thẩm Yếm là một người rất kỳ lạ, lần đầu Lận Cù gặp nàng, chỉ thấy người này yên tĩnh vô cùng.

Như một vũng nước chết, ném đá to cỡ nào cũng không dấy lên gợn sóng.

Khi kể sách, dạy chữ cho Thẩm Yếm, Lận Cù luôn không nhịn được mà cười, cảm thấy mình như đang chơi trò đóng vai gia đình.

Nhận ra mình không ổn là vào một ngày rất bình thường.

Hôm đó nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Thẩm Yếm trong gương đang buộc tóc cho mình, nàng không kìm được cười, Thẩm Yếm thật sự rất đáng yêu.

Dường như Thẩm Yếm làm gì nàng cũng thấy đáng yêu, nhìn mãi cũng không chán.

Hỏi nàng có biết múa Kinh Hồng hay không, Lận Cù vốn chẳng có ý tốt gì, nàng hy vọng Thẩm Yếm biết ý nghĩa của Kinh Hồng vũ rồi múa cho nàng xem.

Một điệu múa dành cho người yêu.

Nhưng Thẩm Yếm không biết, Lận Cù chỉnh lại tay áo cho nàng, không biết thì thôi vậy, người cổ đại chẳng phải đều khó tiếp nhận sao.

Sáng hôm đó tỉnh dậy, Lận Cù bỗng cảm thấy hoảng hốt, nàng nghĩ, mình sẽ không cứ thế mà biến mất chứ.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng trực giác thứ sáu của nàng luôn chính xác đến lạ.

Lận Cù nhìn Thẩm Yếm, chỉ thấy một cơn hoảng loạn dâng lên, nàng phải làm sao đây, phải làm sao đây?

Nàng kéo chặt Thẩm Yếm, không muốn nàng rời khỏi tầm mắt mình, nàng sợ chỉ cần chớp mắt, Thẩm Yếm sẽ biến mất.

Phải làm sao đây? Ai nói cho nàng biết đi!

Không ai có thể nói cho nàng, nàng chỉ có thể chờ chiếc ủng của vận mệnh rơi xuống từ trên đầu.

Một buổi sáng khác, nàng ôm trái tim đang đập loạn, tìm khắp tiểu viện hết vòng này đến vòng khác.

Nàng nghĩ, mình không thể không từ mà biệt, không thể để Thẩm Yếm không nhìn thấy nàng lần cuối.

Nhưng cuối cùng Lận Cù vẫn không tìm thấy Thẩm Yếm, khi cầm bút viết thư, nàng thậm chí không biết nên viết gì.

Muốn nói rằng mình thích nàng, lại muốn trách nàng sao không ở bên mình; muốn nói hãy nhớ kỹ nàng, lại mong nàng chỉ coi đó là một giấc mộng.

Nàng biết rất ít chữ Thiên Dư, lác đác vài chữ, nên chỉ có thể viết lẫn lộn cổ kim.

Mong Thẩm Yếm quên nàng đi.

Mong Thẩm Yếm đừng buồn.

Mong Thẩm Yếm Trường An, Trường Lạc.

Nàng để lại chiếc khóa bình an cho Thẩm Yếm, nàng đã biết cây trâm kỳ quái kia từ đâu mà có.

Thì ra, Thẩm Yếm chưa từng quên nàng.

Nhưng nàng lại không tìm được Thẩm Yếm nữa, cách nhau ngàn năm thời gian, chỉ còn một cây trâm lưu lại trên đầu Lận Cù.

Tất cả như một giấc hoàng lương mộng của Lận Cù, chẳng thể tìm ra dấu vết nào.

Trăng năm xưa soi người nay.

HẾT