Giang Anh Ninh tức: “Ngươi nói chuyện kiểu gì thế, ta vất vả chăm sóc ngươi, ngươi lại vậy! Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú! Ta ồn thì sao, Thái phó thích ta ồn đấy!”

Tay ta siết chặt khóa bình an: “Cút mà ồn với Thái phó của ngươi đi.”

Giang Anh Ninh không chịu thua: “Chắc tại tính ngươi cứ im ỉm thế này, nên chẳng ai thích.”

“Ngươi muốn đánh nhau?”

“Dù sao ngươi cũng đánh không lại ta.”

“Giang! Anh! Ninh!”

Giang Anh Ninh ngoáy tai: “Sao hả? Có giận thì trút ra đi, buồn thì khóc ra đi, nghẹn trong lòng thì được gì?”

Thấy tinh thần ta khá hơn, nàng cũng không muốn làm chướng mắt, vỗ vai ta: “Ta đi cãi nhau với Thái phó.”

Nói xong uốn éo đi mất.

Hôm đó ta không ngủ được, cầm thư và khóa bình an, ngồi bên hồ suốt đêm.

Trời mờ sáng, Giang Anh Ninh lại tới, càm ràm một trận rồi đi, thật kỳ quặc.

Ngày thứ hai, ta vẫn ngồi bên hồ suốt đêm.

Ngày thứ ba cũng vậy.

Ngày thứ tư cũng vậy.

Ngày thứ năm.

Ngày thứ sáu.

Ngày thứ bảy.

Ngày thứ tám, ta không ngồi nữa, lôi thanh đao tìm được dưới giường, kéo theo Giang Anh Ninh đang trốn trên cây quan sát ta suốt bảy ngày, xông thẳng vào phòng Thái phó.

Thái phó thấy Giang Anh Ninh thì vừa mừng vừa sợ, thấy ta thì mặt tái mét, còn chưa kịp nói gì thì đã bị ta đặt đao kề cổ.

Ta không muốn nghe quá trình dài dòng của Thái phó, chỉ nói thẳng những điều quan trọng: “Hôm đó ngươi nhảy xuống hồ trong lãnh cung cứu ta, ta cũng nhảy vào lửa để trả lại. Giờ ta như ngươi mong muốn, nhường lại vị trí chính thê, ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện.”

Giang Anh Ninh thấy người trong lòng bị kề đao ngay trước mắt, giận đến đỏ mặt, giữ chặt cổ tay ta: “Thẩm Yểm! Ngươi bình tĩnh một chút!”

Đau chết mất, ta muốn Giang Anh Ninh nhìn rõ, lưỡi đao của ta đâu có hướng vào hắn, gấp cái gì.

Ta quay sang nhìn người đang mặt đỏ bừng vì giận, cười nhạt: “Là ngươi không bình tĩnh.”

Ta thật muốn đập đầu nàng ra xem bên trong toàn là nước hay sao.

“Ngươi ngốc, hắn còn ngốc hơn.”

“Giang Anh Ninh, làm nữ tướng quân là vinh quang cỡ nào chứ, thành trì mà hoàng thượng thân chinh cũng không lấy được, lại bị ngươi lấy được. Lừng lẫy quá rồi, sắp che lấp cả ánh sáng của hoàng thượng.”

Ta quay sang nhìn Thái phó, mặt hắn đã trắng bệch, dù làm quan lâu năm nhưng thật sự không hiểu gì về dư luận dân gian.

“Còn ngươi, đường đường Thái phó, thái tử chưa lập, thế lực các phe rối ren, ngươi lại đi cưới nữ nhi nhà Giang thị, cháu ruột của hoàng hậu, to gan thật.”

Thái phó biết mình vì quá vội mà làm hỏng nhiều việc, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến việc Thẩm Yểm ta nhảy vào hố lửa?

Thấy hắn lộ vẻ khó hiểu, ta càng thấy khinh bỉ – người như vậy sao lại làm được Thái phó?

“Ngươi không thích ta, nên tùy tiện định nghĩa ta, là một nữ nhân ngu ngốc trong hậu cung. Nhưng Thẩm Yểm ta sống đến giờ, không phải dựa vào may mắn.”

“Ngươi nghĩ, không cưới ta thì cưới được Giang Anh Ninh sao? Hoàng đế anh minh của chúng ta, sao lại để hoàng hậu thao túng thế lực?”

“Ngốc, ngốc cả đôi. Ngươi đến cưới ta còn không dám trái thánh chỉ, nếu hoàng thượng thực sự muốn Giang Anh Ninh chết, ngươi có làm được gì? Ngươi chẳng làm được gì cả.”

Trong phòng lặng ngắt, ta không bận tâm họ nghĩ gì, cũng chẳng để ý họ có bị sốc không.

Ta nói tiếp:

“Hoàng thượng muốn lập trưởng tử, nhưng lại không muốn giữ lại thế lực phía sau hắn là hoàng hậu, cách tốt nhất là giết hoàng hậu.”

“Thẩm Yểm! Cẩn ngôn!” Thái phó cau mày ngăn ta.

Giang Anh Ninh dường như vẫn chưa hoàn hồn, trước đêm nay, nàng vẫn nghĩ cô cô và cô phụ yêu thương nàng như thế.

Ta rút đao về, tiện tay ném qua một bên, nhìn Thái phó:

“Nữ tướng quân hiếm có của Thiên Dư, nếu không cần thiết hoàng đế tuyệt đối sẽ không bỏ. Nếu hoàng hậu chết, biên cương tất sẽ hỗn loạn. Giang Anh Ninh không thể chết.

Sau khi lập thái tử, Giang Anh Ninh càng không thể chết.

Mà ngươi, sớm đã vững như bàn thạch.”

“Thái phó chính trực liêm khiết, ngươi chắc chắn còn muốn cản ta sao?”

6.

Ta thuận lợi rời khỏi phủ Thái phó, nếu không phải vì muốn ra ngoài, ta căn bản chẳng muốn phí lời thêm một câu nào, đúng là lãng phí thời gian.

Ta ghét hoàng hậu, trước đây cũng ghét bà ta, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện giết bà ta; còn bây giờ ghét bà ta, ta quả thật đã nảy sinh sát ý.

Hôm đó bà ta không nên gọi ta vào cung.

Điện Phượng Nghi bốc lên một trận hỏa hoạn, tất cả đều hóa thành tro tàn, trở thành đất cháy, ngay cả hoàng hậu ở trong điện cũng không ngoại lệ.

Lầu son gác ngọc, mái ngói vươn cao, trước một trận lửa thì chẳng còn lại gì.

Hoàng đế nổi giận, chém một loạt cung nữ thái giám.

Hung thủ thực sự vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Ta ngồi bên ao, nghe thánh chỉ truyền ra từ trong cung, chỉ thấy buồn cười.

Trong cung này, vợ chồng chẳng ra vợ chồng, cha con chẳng ra cha con, giữa vợ chồng thì lưỡi dao đối mặt, còn con gái lại trở thành con dao giết người của phụ thân.

Hoang đường, nực cười.