Từ Nhụy Liên tức giận đến mức không thở nổi, vừa bị Huệ phi tát một cái ở ngự hoa viên, khóe miệng chảy m,áu, khiến nàng không thể thị tẩm.

Tần Duệ trong lòng càng bức bối, cuối cùng lại quay về với Dư Chiêu dung.

Thực ra, hắn rất thích ngủ ở chỗ Dư Chiêu dung, nhưng lại cảm thấy nàng quá diễm lệ, không đủ trang trọng, vì thế mãi không thăng vị cho nàng.

Nam nhân, thích sự phong tình, nhưng không thể quá lộ liễu. Tốt nhất là biết giữ kẽ một chút.

Ở phương diện “giữ kẽ”, Dư Chiêu dung có phần hơi kém.

Thế nhưng, hiện tại Nguyệt Chiêu dung bệnh nặng, Từ Nhuế Liên thì mặt mày sưng vù, Tần Duệ tất nhiên lại tìm đến Dư Chiêu dung.

Sau đó, Huệ phi liền đến tẩm cung của Dư Chiêu dung, túm tóc nàng mắng chửi là hồ ly tinh.

Dư Chiêu dung vốn không xuất thân quý nữ, không câu nệ thể diện.

Nàng tóc tai rũ rượi chạy ra ngự uyển, định nhảy xuống hồ, còn gọi tên con trai mình:

“Lan nhi, mẫu thân có lỗi với con! Lan nhi, mẫu thân vô dụng! Một người mẹ thấp hèn như ta chẳng thể cho con thứ gì, chi bằng ch,et đi cho rồi! Hoàng thượng, nể tình thiếp đã từng hầu hạ ngài, xin hãy thương xót Lan nhi!”

Hoàng tử của nàng, Tần Lan, cũng quỳ trước mặt Tần Duệ, khóc rống không ngừng.

Tần Duệ phất tay lớn, không trách tội mẹ con nàng, còn phong Dư Chiêu dung làm Dư Chiêu nghi.

Huệ phi tức giận dậm chân bình bịch.

Tần Duệ vẫn không trừng phạt nàng.

Không còn cách nào khác, phụ thân nàng – Tả Đô đốc – đang xông pha nơi chiến trường, dẫu sao cũng không thể làm mất mặt con gái của người ta được.

Tần Duệ dứt khoát mỗi ngày đều xử lý chính sự, không ngủ ở chỗ phi tần nào, để tránh Huệ phi làm loạn.

Thỉnh thoảng có thời gian, hắn lại đến thăm Vu Phụng Kiều.

Biểu muội này của hắn, chỉ còn một hơi thở, khiến hắn cảm thấy áy náy.

Không ngờ, chẳng biết ai đó nói gì với Huệ phi, nàng ta biết rằng Vu Phụng Kiều ch,et đi, vị trí Quý phi mới trống ra, thế là không ngày nào không đến khiêu khích, mong đối phương sớm lìa đời.

Người hầu bên cạnh Vu Phụng Kiều tìm đến ta, hỏi có loại thuốc nào giúp ch,et nhanh hơn không.

“Muội muội, không đến nỗi như thế, cứ thoải mái đi. Ngươi chiếm vị trí này mà không ch,et, nàng ta không phải tức đến nghẹn sao?”

Ta tự mình đến an ủi nàng.

Vu Phụng Kiều lắc đầu:

“Ta không muốn sống nữa. Nhưng, ta muốn làm cho Huệ phi mất sạch thể diện. Ta muốn phụ thân nàng ta thắng trận, trở về với vinh quang, nhưng vẫn phải nhìn con gái bị đưa vào lãnh cung.”

Ta hiểu ý nàng, bèn đưa Tiểu Đinh Tử cho nàng.

Tần Duệ nhất quyết không ngủ với Huệ phi, nàng lại chuyên tâm gây sự với Vu Quý phi.

Mỗi lần đến, Vu Phụng Kiều lại phun m,áu. Tiểu Đinh Tử liền chạy đến trước mặt Tần Duệ khóc lóc:

“Hoàng thượng, Quý phi nói rồi, biểu muội từng không hiểu chuyện, phụ lòng quan tâm và chân tình của biểu ca. Nay đã hối hận không kịp, chỉ mong được ch,et sớm, chỉ cầu biểu ca ban cho một chút thanh thản.”

Tần Duệ trước mặt mọi người lớn tiếng quát mắng Huệ phi.

Quát thì quát, nhưng không phạt, cũng không cấm túc, chỉ để danh tiếng kiêu ngạo của Huệ phi lan ra khắp triều dã.

Sau đó, lại bảo với mọi người rằng, vì không muốn Tả Đô đốc phân tâm, ai cũng không được tiết lộ tình hình của Huệ phi cho Tả Đô đốc biết. Vì việc này, còn đặc biệt răn đe cả người nhà Tả Đô đốc.

Nhưng, cũng không cho phép mẫu thân của Huệ phi vào cung thăm nàng.

Cứ thế, Huệ phi ở hậu cung làm loạn, Tần Duệ không trách phạt, mọi người đều biết con gái Tả Đô đốc là kẻ kiêu căng ngang ngược, nhưng gia đình Tả Đô đốc lại không có cách nào can thiệp, cũng không thể viết thư thông báo tình hình cho ông ta.

Một ngày nọ, Tần Duệ không kìm lòng được lại ngủ với Nguyệt Chiêu dung, sợ Huệ phi tìm đến mỹ nhân gây sự, hắn liền nói ta không khỏe, bảo Nguyệt Chiêu dung đến bên ta hầu bệnh.

Huệ phi dù thế nào cũng không dám đến chỗ ta làm loạn, bèn lại đi sỉ nhục Vu Phụng Kiều.

Lần này, Vu Phụng Kiều trợn mắt trắng dã, trút hơi thở cuối cùng.

20

Kiếp trước khi tiễn người đi, ta học được không ít cách để giúp người ta “an nghỉ.”

Thông qua Tiểu Đinh Tử, ta đã chỉ cho Vu Phụng Kiều vài cách.

Cuối cùng, trong tiếng nhục mạ của Huệ phi, Vu Phụng Kiều mỉm cười ra đi.

Tả Đô đốc chính là một trong những kẻ đầu sỏ khiến cha nàng mất chức.

Nhưng, vị Tả Đô đốc này quả thực rất giỏi đ,ánh trận.

Tần Duệ tạm thời chưa thể làm gì một vị Tả Đô đốc có uy tín cao trong quân đội như ông ta.

Nhưng con gái ông lại quá ngu ngốc, ngu ngốc đến mức vừa vặn, nên nàng mới bị thu vào hậu cung.

Nghe nói, từ nhỏ Huệ phi đã mơ ước được vào cung làm nương nương.

Ta nghĩ rằng Tả Đô đốc không thông minh bằng cha ta, ông ta chiều chuộng con cái quá mức.

Cha ta thì khác, đã thẳng tay gả xa Phương Ngọc Đình, không cho phép quay về nhà mẹ đẻ đến tận bây giờ.

Mẫu thân ta nằm liệt giường đã lâu, nhớ thương muội muội, nhưng cầu xin cha ta thế nào cũng không được đáp lại.

Phương Ngọc Văn thì bị rèn luyện trong quân ngũ nhiều năm, hiện tại đã trở thành một tướng lĩnh trẻ tuổi trong Ngự Lâm quân.

Ta đã chọn cho hắn một người vợ rất tốt, hắn bắt đầu cảm kích vô cùng.

“Tỷ à, trước đây đệ không hiểu chuyện, giờ mới nhận ra rằng, nhà họ Phương có được ngày hôm nay, tất cả là nhờ tỷ lo liệu.”