Nhưng hắn là hoàng đế, lời của hắn là thánh chỉ.
Nếu cả tiểu muội ta và Tần Duệ đều thấy rằng Lư Y Y nên bị loại bỏ, vậy thì cứ làm theo.
Vào một ngày đông lạnh giá, ta lệnh cho Lư Y Y đến ngôi miếu lạnh lẽo trong cung, chép kinh cầu phúc cho Tần Duệ. Ta ép nàng sống trong gió lạnh, khiến nàng bị cảm lạnh và mắc bệnh phổi.
Bệnh phổi là một căn bệnh rất hợp lý.
Lư Y Y vừa ho ra m,áu, vừa thêu túi thơm tặng Tần Duệ.
Thật cảm động!
Nhưng ta không hiểu, làm như vậy có ý nghĩa gì.
Nàng nghĩ rằng sẽ làm Tần Duệ cảm động, nhưng hắn lại khen ta:
“Hoàng hậu luôn biết cách giúp trẫm giảm bớt gánh nặng.”
Hừ, mọi tiếng xấu đều do ta gánh cả.
Tuy nhiên, ta cũng chuẩn bị trước một bước.
Khi lệnh cho nàng đến chép kinh, ta đã tuyên bố rõ rằng, việc này hoàn toàn tự nguyện. Ta cũng nhấn mạnh rằng việc này có thể tổn hại sức khỏe, nhưng nếu làm sẽ giúp kéo dài tuổi thọ của Tần Duệ.
Quách Lệ Phi và các phi tần khác không ai bước lên, chỉ có Lư Y Y tự nguyện.
Đây là cái bẫy rõ ràng, và nàng nhảy vào không chút do dự.
Ta còn gợi ý với Tần Duệ rằng nên thưởng hậu hĩnh cho gia đình Lư Y Y.
Phương Ngọc Nhiên gửi tin cho ta, nói rằng mẫu thân của chồng nàng ngày nào cũng khóc vì nhớ con gái, nước mắt giàn giụa.
Bà mẹ chồng này rất khó chịu, đặt ra không ít quy tắc với nàng.
Phương Ngọc Nhiênn mong ta khiến Lư Y Y càng khổ sở hơn nữa.
Ta thật sự thích người muội muội này, nhỏ mọn mà không giấu diếm.
Vì Lư Y Y đã ho ra m,áu, ta liền tiết lộ rằng, nếu dùng m,áu để chép kinh, càng thành tâm thì càng hiệu nghiệm.
Lư Y Y không chữa bệnh nữa, ngày ngày vừa ho ra m,áu vừa dùng m,áu chép kinh, rồi dâng lên cho Tần Duệ.
Tần Duệ thấy bẩn thỉu, liền lệnh cho thái giám tổng quản mang đi đốt hết.
Gần đây, hắn đang mê mẩn Từ Nhụy Liên, si mê không ngừng nghỉ.
Từ Nhụy Hoa thì tức giận đến phát bệnh, người càng ngày càng tiều tụy.
Ta nghĩ, có lẽ Từ Nhụy Liên sẽ căm ghét ta vì ta là người đã khiến nàng bị hủy danh tiếng.
Nhưng không, nàng rất kính cẩn và tôn trọng ta:
“Tỷ tỷ ta mắt mù không nhận ra sự kiên nhẫn và bản lĩnh của hoàng hậu nương nương. Gia đình đã nói rõ với ta, rằng nương nương là chỗ dựa vững chắc nhất của ta trong hậu cung.”
Ta gật đầu. Nhà họ Từ cuối cùng cũng hiểu được tình thế.
Đã vậy, nhà họ Từ và nhà họ Phương cùng đứng chung một chiến tuyến, đương nhiên ta sẽ nâng đỡ Từ Nhụy Liên.
Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích là tồn tại lâu dài.
Quan hệ giữa ta và Từ Nhụy Liên khiến Từ Nhụy Hoa tức đến ch,et.
“Nhụy Liên, ngươi điên rồi sao? Lại cấu kết với người đàn bà rắn rết đó?”
“Tỷ à, tam muội của ta đã được gả cho thiếu gia Phương Ngọc Minh.”
Đúng vậy, gia đình ta và nhà họ Từ đã kết thân.
Từ Nhụy Hoa giận đến mặt trắng bệch:
“Vậy thì những khổ đ,au của ta tính là gì đây?”
“Tỷ à, tỷ thật vô dụng.”
12
Lư Y Y và Từ Nhuỵ Hoa đều đã hấp hối.
Ta hạ lệnh cho Thái y viện tận lực cứu chữa hai người, không được bỏ sót bất cứ biện pháp nào.
Vấn đề là, hai kẻ thích tự chuốc họa này lại không chịu uống thuốc cho đàng hoàng.
Vậy thì ta có cách nào đây?
Cuối cùng, Lư Y Y vẫn là người đi trước một bước.
Từ Nhụy Hoa thì vẫn đang giãy giụa giữa ranh giới sinh tử.
Kết quả, Từ Nhuế Liên lại mang thai.
Tin tức này khiến Từ Nhụy Hoa hoàn toàn sụp đổ, chẳng bao lâu sau cũng đi theo.
Lục Dĩnh Chi nhận xét về Từ Nhụy Hoa:
“Không có bản lĩnh, tính khí lại lớn.”
Lục Dĩnh Chi chính là vị Lục Chiêu nghi vốn hoạt bát vui tươi, về sau lại trầm mặc ít nói.
Nàng sau khi mang thai được phong phi, dù sinh ra chỉ là công chúa.
Phụ thân của nàng phạm một chút sai lầm, nàng đành phải cầu xin ta.
Ta bảo nàng, nếu có thể vui vẻ hoạt bát trở lại, sinh thêm một hoàng tử hay công chúa gì đó, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Dẫu sao, quý nữ trong kinh thành đều được giáo dưỡng nghiêm ngặt, kiểu người hoạt bát như nàng thật sự hiếm có, không dễ bị thay thế trong hậu cung.
Lục Dĩnh Chi rất nghe lời, không lâu sau liền mang thai.
Ta khuyên nàng, đừng suốt ngày mặt mày cau có, kéo dài như một người ch,et, chẳng có tác dụng gì cả.
Kiếp trước, ta làm khốc lại, gặp người biết cúi biết vươn, ta cũng không nỡ dồn họ vào đường ch,et.
Cuối cùng, những người đó vẫn có thể làm cố mệnh đại thần, phò tá tân hoàng; còn ta, lại phải cạn một chén rượu độc.
Vậy nên, dù thế nào đi nữa, biết hạ thấp mình, tạm thời nhẫn nhịn để sống sót, mới là đạo cao minh.
Thực ra, nếu Hà Cẩm Bình chịu cúi đầu một chút, chưa chắc đã không thể tiếp tục tồn tại.
Nhưng nàng thực sự không thích cái hậu cung rách nát này, chỉ mong được đầu thai càng sớm càng tốt.
Còn ta, không may bị ném vào đây.
Thế nhưng ta không hề cảm thấy điều này có gì không tốt, phụ nữ tranh đấu qua lại chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.
Làm sao sánh được với cục diện đấu tranh của đàn ông, m,áu me và tàn khốc đến vậy.
Lư Y Y và Từ Nhụy Hoa đều đã ch,et, Tần Duệ ban cho họ không ít thể diện.
Kiếp trước ta nhìn quen những cảnh ch,et không toàn thây, cảm thấy chuyện của nữ nhân quả thực vẫn dịu dàng hơn nhiều.

