Nàng ngày càng xanh xao, mang vẻ mặt đầy oán hận.
Nhà họ Từ không ngừng nịnh bợ phụ thân ta, mong muốn để Từ Nhụy Liên tham gia tuyển tú.
Ta ra hiệu cho phụ thân, sau khi nhận được khoản lợi lộc lớn từ họ Từ, đồng ý để Nhụy Liên tham gia tuyển tú.
Dù rằng tuổi của nàng hơi lớn, nhưng nếu khéo léo xử lý thì vẫn có thể tham gia.
Từ Nhụy Hoa cũng biết ý đồ của gia đình, nàng giận dữ vô cùng.
Chính nàng giờ đây đã là con tốt thí, bị gia tộc bỏ rơi.
Nàng chạy đến gặp Tần Duệ, nói:
“Tiểu muội của thần thiếp tư chất nông cạn, từng phạm sai lầm lớn, bị đuổi ra trang trại mấy năm, làm sao có thể vào cung được?”
Tần Duệ nhìn Từ Nhụy Hoa, vẻ mặt đầy chán ghét.
Hắn rất ghét loại người cắn sau lưng gia đình, hoặc cũng có thể đây chỉ là cái cớ, vì hắn đã chán nàng.
“Biết sai mà sửa, không gì tốt hơn. Từ Chiêu nghi, ngươi là đại tỷ, mà lại quá khắt khe với tiểu muội mình rồi.”
Ánh mắt của Từ Nhụy Hoa hoàn toàn mất đi ánh sáng.
17
Tuyển tú lại chọn ra một nhóm người mới.
Điều bất ngờ là Phương Ngọc Oanh không đến tham gia tuyển tú.
“Nàng không muốn vào cung sao?”
Ta hỏi phụ thân.
“Con trai của tổng đốc Nam tỉnh để ý đến nó rồi.”
Phụ thân giải thích.
Ta gật đầu.
Con trai tổng đốc Nam tỉnh có họ ngoại ở kinh thành, đang học hành ở đó và kết bạn với Phương Ngọc Minh.
Cũng là một điều tốt.
“Các muội đều có nơi chốn tốt đẹp, thật là hay.”
Thật lòng mà nói, ta cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào Phương Ngọc Oanh. Nàng còn nhỏ, ta nghi ngờ liệu nàng có thể hoàn toàn thu phục được trái tim của hoàng đế hay không.
Con trai của tổng đốc Nam tỉnh chỉ là một thanh niên trẻ, bị mê hoặc bởi thiếu nữ, dễ dàng kiểm soát hơn.
Hai muội muội của ta đều gả tốt, nhà họ Phương kết thân được với các gia đình danh giá, mối quan hệ vươn xa cả kinh thành lẫn các tỉnh, văn võ đều có.
Ta, làm hoàng hậu, cũng vững vàng hơn.
“Con gái, hãy mau sinh cho hoàng thượng một hoàng tử.”
Hai muội không vào cung, ta đành tự mình sinh con.
Thật phiền toái.
Ta lệnh cho thái y chẩn đoán, họ đều nói thân thể ta không có vấn đề gì.
Tần Duệ vẫn thường xuyên ở lại cung của ta, mỗi tháng khoảng ba đến bốn ngày.
Nhưng ta nghi ngờ rằng, có khi đám quỷ dưới địa phủ đã sắp đặt để số mệnh của ta là vô sinh.
Vì đã là nữ, họ nhất định muốn ta không được vui vẻ.
Phụ nữ không sinh được con, cứ như là tội ác trời không dung.
Nhưng đúng là vậy, phụ nữ thì có ích gì, nếu không phải để sinh con?
Tần Duệ chưa từng cho ta uống thứ gì kỳ lạ, hắn thậm chí còn rất mong ta sinh con.
Bây giờ nếu ta sinh được một hoàng tử, sẽ trở thành đứa con đích tôn mà hắn luôn mong đợi.
“Khi tiên hoàng hậu mang thai, trẫm đã vô cùng mong đợi. Nhưng tiếc là…”
Tiếc cái gì? Khi Hà Cẩm Bình khó khăn lắm mới mang thai, bị Quách Lệ Phi và Đức phi thay nhau gây khó dễ, đến mức sảy thai, Tần Duệ thậm chí không nói một lời.
Hà Cẩm Bình từ đó đ,au lòng, bệnh không khỏi.
Chỉ là, ta không hứng thú với việc sinh con.
Con trai của Cao quý phi và Lục Chiêu nghi, ta quan sát, đều ổn.
Tuyển tú lại chọn thêm người mới, Tần Duệ nhất định sẽ có thêm nhiều con trai. Ta hoàn toàn có thể chọn một con đường khác.
Ta sẽ nắm chắc quyền lực của hoàng hậu, rồi lan truyền rằng ta muốn nuôi dưỡng một hoàng tử triển vọng bên mình.
Như vậy, tất cả các phi tần có con trai sẽ đến cầu cạnh ta.
Phương Ngọc Nhiênn gửi thư, nói rằng tiểu cô (em chồng) của nàng ta đã được chọn vào cung.
Nàng cho biết, tiểu cô của nàng rất ngưỡng mộ Tần Duệ.
Phương Ngọc Nhiên nói, đây là một nữ nhân không thích hợp vào cung. Vì an toàn của gia đình chồng, nàng nhờ ta tìm cách xử lý nữ nhân này.
Ta rất thích cách giao tiếp thẳng thắn của Phương Ngọc Nhiên.
Không vòng vo.
Ta quan sát Lư Y Y, quả thật, nàng rất yêu mến Tần Duệ, là một kẻ ngốc nghếch.
Phụ nữ trong cung, kể cả Quách Lệ Phi, dù có tình cảm thật lòng với Tần Duệ, cũng không ai yêu đến mức này.
Nàng mê mẩn bóng hình của Tần Duệ.
“Hoàng hậu, nghĩ cách để Lư Chiêu dung an phận.”
Đó là chỉ thị của Tần Duệ dành cho ta.
Ta gật đầu.
Một kẻ phụ nữ ngu ngốc như vậy, nàng nghĩ chút tình yêu của nàng đáng giá đến đâu?
Nàng không biết giữ thể diện, lúc nào cũng bày tỏ tình cảm với Tần Duệ.
“Bệ hạ, thần thiếp thích nhất là thư pháp của ngài.”
“Bệ hạ, đây là khúc nhạc mà ngài yêu thích, thần thiếp đã luyện rất lâu.”
“Bệ hạ, đây là bánh hồng đậu hoa hồng mà ngài thích nhất, thần thiếp tự tay làm.”
…
Thực ra, trong hậu cung có một người phụ nữ như thế này, ta lại thấy rất tốt.
Nàng quá thẳng thắn trong tình yêu, dù ngu ngốc, nhưng rất chân thành.
Có lúc, ta cũng tự hỏi, rốt cuộc là Lư Y Y quá ngốc, hay Tần Duệ quá lạnh lùng?
Nếu đã chọn, sao hắn không chọn ai khác mà lại giữ nàng ở lại?
Chỉ vì muốn thưởng thức sự si mê ngốc nghếch của nàng?
Tuyển tú diễn ra bốn ngày, đúng hôm chọn Lư Y Y thì Lục Chiêu nghi mang thai, ta bận xử lý việc này, nếu không, có lẽ ta đã đuổi nàng đi ngay lúc đó.
Tần Duệ đưa nàng vào cung, mới hai ngày đã chán ghét vẻ mặt ngu ngốc si mê của nàng.
“Vẫn là hoàng hậu nàng trầm tĩnh, cử chỉ đoan trang là tốt nhất.”
Ta thầm cười khẩy, yêu ngươi không được, không yêu ngươi cũng không được, chỉ giả vờ yêu ngươi mới khiến ngươi hài lòng.
Thật ra, Tần Duệ mới là kẻ ngu ngốc nhất.

