Cô ta nhún vai: “Nói xong rồi.”
Tôi nhìn về mấy người đang ngồi ở ghế bên cạnh, giọng điệu bình tĩnh:
“Các anh chị đều nghe thấy rồi chứ? Đây chính là sự thật của toàn bộ câu chuyện.”
Tôn Tĩnh Tĩnh nghe xong lập tức đứng bật dậy, hoảng hốt chỉ tay vào mấy người đó:
“Các người… các người là ai? Dựa vào đâu mà nghe lén tôi và Kiều Hi nói chuyện? Cái camera kia là sao? Mau đưa đây——”
Cô ta vừa nói vừa lao lên giành lấy máy quay của người khác.
Nhưng lại bị mấy người đó đẩy ra.
Mấy người kia tức giận, trừng mắt nhìn Tôn Tĩnh Tĩnh:
“Chúng tôi là phóng viên tạp chí. Cô lên mạng livestream dựng nhân cách giả, còn lén liên hệ với vợ của người khác để lừa tiền, đây là hành vi lừa đảo!”
“Chúng tôi đã điều tra rất lâu rồi, hôm nay nhờ có cô Kiều mà cuối cùng mới lột được mặt thật của cô!”
“Cô cứ đợi bị nền tảng kiện và bị tất cả người từng donate yêu cầu bồi thường đi!”
Tôn Tĩnh Tĩnh nghe xong thì nổi điên, lao vào đánh nhau với phóng viên, cố giật lại đồ trong tay họ.
Cô ta còn không biết hối lỗi, động tay đánh bị thương một phóng viên, người đó liền gọi cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng tới và đưa cô ta đi tạm giam.
Ngay tối hôm đó, đoạn ghi âm những lời Tôn Tĩnh Tĩnh nói cũng lan truyền trên mạng, kèm theo đó là hàng loạt bằng chứng chuyển tiền lừa đảo của cô ta trước đó khi dụ dỗ Lục Trạch Vũ.
Cả việc cô ta mặt dày sống trong nhà tôi, lén mặc đồ tôi, đeo túi của tôi, tất cả đều được tôi gửi cho giới truyền thông.
Trong chốc lát, Tôn Tĩnh Tĩnh lập tức trở thành con chuột chạy qua đường, bị toàn mạng chửi rủa:
“Trên đời lại có thể tồn tại loại tiểu tam ghê tởm đến vậy, còn dám sống trong nhà chính thất, mặc đồ người ta, rồi sao nữa? Muốn ngủ luôn với chồng người ta trên giường người ta hả?”
“Ọe ọe… Nghe cô ta nói mấy câu đó mà buồn nôn, cái kiểu ‘bị người ta làm to bụng’ rồi quay lại tìm bác sĩ nghèo làm bình phong, không biết nhục là gì luôn!”
“Gã đàn ông kia càng ghê tởm, vì một con trà xanh mà gián tiếp hại chết con trai ruột của mình!”
“Tội cho chị chính thất, gặp phải hai thứ rác rưởi đó. Chị mau đá thằng đàn ông cặn bã kia đi, sống cuộc đời như hoa như ngọc nhé!”
…
Chẳng bao lâu, nền tảng livestream kiện Tôn Tĩnh Tĩnh vì lừa đảo để nhận donate. Tất cả người từng tặng quà cũng yêu cầu được hoàn lại tiền, rất nhiều cư dân mạng chính nghĩa còn kéo đến tận nhà đòi cô ta quỳ xuống xin lỗi.
Còn tôi, nhìn những bản tin lan truyền trên mạng chỉ khẽ cười lạnh: thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo mà là chưa đến lúc!
Và giờ, chính là lúc Tôn Tĩnh Tĩnh phải chịu quả báo rồi.
Đúng lúc đó, Lục Trạch Vũ lại một lần nữa tìm đến tôi.
16
Anh ta râu ria xồm xoàm, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, chỉ mấy ngày không gặp mà trông như già đi cả chục tuổi.
Anh ta ngồi trước cửa nhà tôi, xung quanh đầy vỏ chai rượu và đầu mẩu thuốc lá. Thấy tôi về, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên:
“Xin lỗi… anh xin lỗi em, Tiểu Hi…”
Tôi không muốn để ý đến anh ta nữa, định vòng qua để đi tiếp, nhưng anh ta loạng choạng đứng dậy từ phía sau ôm chặt lấy tôi.
Tôi mặt không biểu cảm:
“Nếu anh đến để cầu xin tôi tha cho Tôn Tĩnh Tĩnh, vậy thì anh có thể cút đi ngay, bởi vì tôi đã đợi ngày hôm nay từ lâu rồi.”
“Không phải…”
Giọng Lục Trạch Vũ đầy đau khổ, nghẹn ngào đến mức gần như bật khóc:
“Anh đã đến bệnh viện xem hồ sơ bệnh án rồi, Lộ Lộ… con bé căn bản không cần ghép tuỷ, nhưng Thiên Thiên thì đã vào giai đoạn cuối từ lâu… Anh… anh xin lỗi Thiên Thiên…”
Thì ra là anh ta đã đến bệnh viện điều tra và biết được sự thật, nên mới đến tìm tôi để hối hận khóc lóc.
Tôi khẽ bật cười, xoay người nhìn anh ta:
“Giờ anh nói với tôi những lời này còn có ích gì? Khi Thiên Thiên còn sống, tôi đã cầu xin anh đến thăm con bé một lần, mà anh cứ nói là không có thời gian.”
“Bây giờ Thiên Thiên chết rồi, anh lại đến đây diễn vai người cha tình thâm nghĩa trọng? Sao hả, biết Tôn Tĩnh Tĩnh luôn xem anh là thằng ngu để lợi dụng nên hối hận rồi? Muốn tiếp tục làm một người cha tốt sao?”
Lục Trạch Vũ điên cuồng lắc đầu:
“Không phải vậy… anh luôn yêu em, yêu Thiên Thiên… chỉ là bị Tôn Tĩnh Tĩnh làm mờ mắt, anh chỉ thấy cô ấy đáng thương…”
“Chỉ là thấy đáng thương thôi sao?”
Tôi chế nhạo:
“Tôn Tĩnh Tĩnh là mối tình đầu của anh, thấy người yêu cũ năm xưa bị bỏ rơi giờ quay lại tìm mình, trong lòng chắc hẳn rất mãn nguyện đúng không?”
“Đặc biệt là nhìn thấy người yêu cũ và vợ vì anh mà đấu đá tranh giành, anh chắc hẳn rất thích thú cảm giác đó lắm nhỉ?”
“Lục Trạch Vũ, anh đúng là một tên hèn nhát vô liêm sỉ! Tôi đúng là mù mắt mới yêu anh bao nhiêu năm như thế!”
Trút hết mọi oán giận, tôi cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Vạch trần sự giả dối của Lục Trạch Vũ, nói rõ nguyên nhân mọi chuyện.
Lục Trạch Vũ toàn thân run rẩy nhìn tôi, vẫn muốn giải thích:
“Anh không có… anh chỉ là… chỉ là muốn chứng minh cô ấy ngày xưa đã sai… cũng muốn biết em yêu anh đến mức nào, vì em quá xuất sắc, mà anh… anh chỉ là một bác sĩ bình thường…”
Nghe anh ta nói vậy, tôi chỉ thấy tất cả thật nực cười:
“Vậy thì anh và Tôn Tĩnh Tĩnh đúng là một cặp hoàn hảo đấy, một kẻ không biết xấu hổ, một kẻ ích kỷ, trời sinh một đôi!”
“Tiểu Hi, anh—”
Lục Trạch Vũ còn định nói gì nữa thì điện thoại của Tôn Tĩnh Tĩnh gọi đến.
Anh ta từ chối ba lần, đến lần thứ tư thì bực bội nghe máy:
“Tôn Tĩnh Tĩnh, tôi đã nói rõ với cô rồi, sau này đừng gọi cho tôi nữa, tôi sẽ không đưa cô thêm một xu nào đâu.”
“Đừng mà, Trạch Vũ, xin anh giúp em… Lộ Lộ… Lộ Lộ đột nhiên có phản ứng thải ghép, đang được cấp cứu trong phòng ICU, em xin anh đến xem con bé một lần…”
Nghe vậy, Lục Trạch Vũ đau khổ nhắm chặt mắt lại:
“Tôn Tĩnh Tĩnh, tất cả đều là báo ứng! Năm đó cô lợi dụng tôi để lấy tủy của Thiên Thiên, giờ thì phải trả giá vì cái tủy đó!”
“Đừng mà… đừng Trạch Vũ, anh đừng mặc kệ em… ngoài anh ra em không còn ai cả…”
Tiếng khóc lóc của Tôn Tĩnh Tĩnh lại vang lên.
Tôi không quan tâm Lục Trạch Vũ nói gì tiếp, quay người bước thẳng vào nhà.
Suốt tuần sau đó, Lục Trạch Vũ vẫn ngồi chầu chực trước cửa nhà tôi, nhưng tôi không hề ra gặp.

