“Đừng gọi tôi như thế!”

Tôi quay lại nhìn hắn chằm chằm:

“Nghe phát buồn nôn.”

Thấy hai người không có động thái gì, tôi liền lấy điện thoại bấm 110.

Vừa định gọi đi thì Lục Trạch Vũ đã vội vã xông lên ngăn lại:

“Được rồi, được rồi, anh sẽ bảo họ dọn đi, bây giờ dọn luôn được chứ?”

“Trạch Vũ…”

Tôn Tĩnh Tĩnh biến sắc, lập tức tỏ vẻ đáng thương:

“Chúng em chỉ là hai mẹ con yếu đuối, Lục Lục lại còn đang ốm, sao mà—”

Lục Trạch Vũ nhíu mày lộ vẻ khó xử:

“Xin lỗi Tĩnh Tĩnh, nhà này đúng là đứng tên Kiều Hi, em và con tạm thời cứ dọn ra đi đã.”

Tôn Tĩnh Tĩnh: “…”

Tôi cười lạnh:

“Không chỉ là nhà, tất cả quần áo, trang sức của tôi mà cô từng đụng vào, phải bồi thường đầy đủ theo giá gốc!”

“Kiều Hi, cô đừng quá đáng!”

Tôn Tĩnh Tĩnh giận tím mặt, lại chợt nhớ ra còn Lục Trạch Vũ ở đây, liền lại giả vờ đáng thương:

“Chị Kiều Hi, em xin chị, đừng ép người quá đáng… Em vừa mới đưa chị một trăm năm mươi vạn, giờ làm gì còn tiền nữa.”

“Không có tiền thì đi bán đi, chẳng phải đó là sở trường của cô sao?”

Tôi lạnh lùng đáp lại.

“Cô—”

Tôn Tĩnh Tĩnh tức đến mức run người, vẫn định tiếp tục giả nai trước mặt Lục Trạch Vũ.

Nhưng tôi chẳng buồn nghe thêm, lập tức báo cảnh sát.

Do trong nhà này trước đây tôi từng lắp camera ẩn, tôi liền cung cấp video cho cảnh sát.

Vì thế vụ việc được nhanh chóng xác định, Tôn Tĩnh Tĩnh xâm nhập trái phép nơi cư trú, gây thiệt hại nghiêm trọng, bị tạm giữ 7 ngày, và phải bồi thường cho tôi tiền trang sức, quần áo… tổng cộng mười vạn tệ.

Trong thời gian đó, Lục Trạch Vũ nhiều lần đến cầu xin tôi tha thứ cho Tôn Tĩnh Tĩnh, tôi chỉ cười lạnh rồi đuổi thẳng hắn đi.

Tưởng rằng sau chuyện đó Tôn Tĩnh Tĩnh sẽ biết điều hơn, không ngờ cô ta vừa ra khỏi trại tạm giam liền càng lấn tới.

Cô ta thuê một căn phòng trọ rách nát, cố tình bày biện lộn xộn, rồi mở livestream vừa khóc vừa than thân trách phận.

Trong livestream, cô ta tiếp tục bôi nhọ tôi, tự dựng lên hình tượng nạn nhân, chẳng ngờ lại có đông đảo cư dân mạng thương cảm, tặng thưởng liên tục.

Số tiền đó khiến Tôn Tĩnh Tĩnh càng được nước làm tới, thậm chí còn chủ động hẹn gặp tôi.

15

Vài ngày không gặp, cô ta trông rạng rỡ hẳn lên, còn cực kỳ vênh váo:

“Kiều Hi, tôi thật sự phải cảm ơn cô đấy. Nếu không phải vì cô bôi nhọ tôi trên mạng, bóc phốt các loại chuyện của tôi, thì tôi đâu thể nổi lên thành hot girl mạng, kiếm được từng ấy tiền!”

Tôi mặt không đổi sắc:

“Nếu sự trơ trẽn mà có giới hạn, thì chắc chắn cô là đỉnh cao rồi.”

“Ối dào, đừng nói thế chứ!”

Tôn Tĩnh Tĩnh che miệng cười duyên, ánh mắt đầy khiêu khích:

“Dù có trơ trẽn cũng không bằng cô cứ bám riết lấy Lục Trạch Vũ không buông đâu nhỉ! Anh ta ở bên tôi từ lúc cô có thai kìa, chăm sóc sinh hoạt cho tôi, còn giúp tôi nuôi bé Lộ Lộ. Hàng xóm quanh nhà tôi ai cũng tưởng chúng tôi là gia đình ba người hạnh phúc!”

“Nói thật cho cô biết nhé Kiều Hi, tôi đâu có yêu gì Lục Trạch Vũ cho cam, chẳng qua là một bác sĩ nghèo rớt mồng tơi thôi. Năm xưa chẳng qua là mắt mù yêu nhầm người, để rồi mang thai, nếu không thì giờ tôi đâu cần phải quay lại bám lấy anh ta.”

“Nhưng mà Lục Trạch Vũ tuy nghèo, lại đủ ngu. Chỉ có loại đàn ông như thế mới đáng tin.”

“Tôi chỉ cần nói vài câu là anh ta tin ngay rằng Lộ Lộ sắp chết, thế là lập tức lấy tủy xương của con trai cô đưa qua mà không hỏi cô lấy một câu, ha ha, lúc đó tôi thật sự cảm động phát khóc luôn ấy!”

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế cảm xúc, mắt không rời khỏi cô ta:

“Vậy rốt cuộc hôm nay cô đến tìm tôi để nói gì?”

“Tôi chỉ khuyên cô nên sớm ly hôn với Trạch Vũ thôi, đàn ông mà đã không còn để tâm đến cô thì giữ lại cũng vô ích, đúng không?”

Tôn Tĩnh Tĩnh ngày càng đắc ý, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Nói xong chưa?”

Tôi nghiêng đầu hỏi cô ta.