1
“Bệnh nhân cấp cứu không thành công, đã không còn dấu hiệu sinh tồn.”

Tôi đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật suốt năm tiếng đồng hồ.

Khi nghe bác sĩ nói ra câu đó, trong khoảnh khắc, toàn thân tôi như bị rút cạn máu, lạnh toát.

Hai chân mềm nhũn, đầu gối nặng nề đập xuống sàn.

“Không thể nào! Con trai tôi không thể chết được!”

“Bác sĩ, nhất định là các anh nhầm rồi! Con trai tôi chỉ đang ngủ thôi, xin các anh cứu nó đi, nó mới chỉ có năm tuổi thôi mà…”

Mắt tôi đỏ ngầu, tôi gào khản cả giọng, muốn lao vào phòng phẫu thuật, nhưng bị bác sĩ và y tá giữ chặt lại.

“Cô Kiều, xin cô bình tĩnh! Con trai cô bị bạch cầu cấp tính, không kịp ghép tủy nên mới dẫn đến tử vong.”

Tôi sững người, lập tức túm lấy tay áo bác sĩ, gào lên:

“Không phải tủy xương của con tôi đã có người hiến phù hợp rồi sao? Sao không làm phẫu thuật ghép tủy?”

Vẻ mặt bác sĩ có chút lúng túng:

“Cô Kiều, tủy xương phù hợp với con cô đã được chồng cô – bác sĩ Lục Trạch Vũ – sử dụng để ghép cho bệnh nhân ở phòng phẫu thuật đối diện rồi. Chẳng lẽ cô không biết sao?”

Tôi nghe đến đây như bị sét đánh ngang tai, cả người run rẩy, lảo đảo ngã ngồi xuống đất, linh hồn như bị hút cạn.

Bệnh nhân ở phòng đối diện chính là con gái của Tôn Tĩnh Tĩnh.

Tôn Tĩnh Tĩnh là bạn gái cũ của Lục Trạch Vũ.

Năm đó hai người bị gia đình phản đối nên chia tay, sau này Tôn Tĩnh Tĩnh bị gạt vào một cuộc hôn nhân lừa dối, lúc mang thai đã tìm đến Lục Trạch Vũ cầu cứu, sinh ra đứa bé tên là Lộ Lộ.

Bao năm qua, Lục Trạch Vũ luôn dốc lòng chăm sóc mẹ con cô ta, không tiếc tiền bạc hay công sức.

Tôi đã từng vì thế mà ghen tuông, cãi vã với anh ta không ít lần, nhưng anh ta luôn bảo tôi hẹp hòi, đa nghi.

Cũng vì vậy, quan hệ vợ chồng giữa chúng tôi ngày càng rạn nứt.

Sau khi con trai tôi mắc bệnh, tôi dồn hết mọi tâm trí vào việc chữa trị cho con, không còn hơi sức đâu để ý đến mẹ con họ nữa.

Không ngờ Lục Trạch Vũ lại nhẫn tâm đến mức như vậy.

Vì cứu con gái Tôn Tĩnh Tĩnh mà dám hy sinh cả tính mạng của con trai mình!

Không trách được hôm qua anh ta chủ động hỏi tôi tình hình ghép tủy của con, tôi còn tưởng anh ta cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý, nhớ đến con trai rồi.

Hóa ra… tất cả chỉ là để chuẩn bị tủy cho con gái của Tôn Tĩnh Tĩnh!

Bao nhiêu năm qua, trong mắt anh ta chỉ có hai mẹ con cô ta.

Lúc con trai tôi sốt cao không dứt, anh ta ở bên chăm sóc Tôn Tĩnh Tĩnh bị trật chân.

Khi nhà trẻ tổ chức hoạt động gia đình, anh ta đi cùng mẹ con cô ta tham gia.

Thậm chí đến hôm con trai tôi được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu, anh ta vẫn đưa mẹ con cô ta đi chơi ở Disneyland!

Tôi đã nhịn.

Nhưng hôm nay, anh ta lại dùng cả mạng sống của con trai mình để lấy lòng người đàn bà đó!

Tôi tuyệt vọng ngã gục xuống sàn, toàn thân run rẩy như bị rơi vào hầm băng.

……

Khi con trai tôi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, toàn thân đã được phủ tấm khăn trắng.

Cùng lúc đó, cánh cửa phòng đối diện cũng mở ra.

Tôn Tĩnh Tĩnh vui mừng lao vào lòng Lục Trạch Vũ vừa bước ra khỏi bàn mổ.

Cô ta vừa khóc vừa cười, nghẹn ngào nói:

“Cảm ơn anh, Trạch Vũ! Nếu không nhờ anh dành tủy xương cho Lộ Lộ, ca phẫu thuật này đã không thành công đến vậy!”

“Đừng nói vậy, Tĩnh Tĩnh.”

“Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, con gái em cũng chính là con gái của anh.”

“Anh đã hứa sẽ cứu con bé, thì nhất định sẽ làm được.”

Chồng tôi ôm chặt Tôn Tĩnh Tĩnh, dịu dàng an ủi.

Hai người quấn quýt bên nhau, như thể họ mới là vợ chồng thực sự.

Tôi siết chặt nắm tay, máu dâng lên miệng, một mùi tanh nồng trong khoang miệng.

Cơn phẫn nộ và hận thù như ngọn lửa bùng cháy từ tim lan khắp toàn thân.

Giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt.

Tôi không phân biệt được đó là nước mắt… hay máu.

Con trai tôi vừa chết, thi thể còn chưa lạnh.

Còn người làm cha nó… lại đang cùng người đàn bà khác hân hoan mừng rỡ vì sự sống mới!

2

Tôi không thể khống chế được nữa, bật dậy lao tới, một tay túm lấy Tôn Tĩnh Tĩnh, hai mắt đỏ ngầu như kẻ mất trí, giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta một cái.

“Đồ ăn cắp! Là cô! Chính cô đã cướp tủy xương của con trai tôi!”

“Kiều Hi, cô làm cái gì vậy!”

Lục Trạch Vũ sững người một giây, nhận ra là tôi thì vội vàng xông lên kéo tôi ra, cau mày không vui nói:

“Chuyện tủy xương là tôi quyết định cho Tĩnh Tĩnh, con bé Lộ Lộ nhà cô ấy bị bạch cầu cấp tính, còn Thiên Thiên là mãn tính.”

“Lộ Lộ cần tủy xương hơn Thiên Thiên, cô phải biết phân biệt nặng nhẹ chứ!”

“Nặng nhẹ sao?”

Tôi vừa khóc vừa cười, ngẩng khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào nhìn Lục Trạch Vũ.

“Vậy sao giờ nó vẫn chưa chết? Đã cấp tính như thế, sao bây giờ nó còn sống?”

Tôn Tĩnh Tĩnh trừng to đôi mắt vô tội, nước mắt lưng tròng, giọng run rẩy:

“Kiều Hi, sao cô có thể nguyền rủa con gái tôi như vậy… cô cũng là mẹ, cô cũng biết con cái là mạng sống của người mẹ, sao cô có thể nói những lời như thế về con tôi…”

Tôn Tĩnh Tĩnh giỏi nhất là dùng nước mắt làm vũ khí, lúc nào cũng là dáng vẻ khóc lóc đáng thương.

Mà Lục Trạch Vũ lại luôn mềm lòng trước chiêu này, lần nào cũng hiệu nghiệm.

Giống như lúc này, nghe xong những lời đó, anh ta lập tức cau mày quát tôi:

“Kiều Hi, cô quá đáng rồi! Chuyện tủy xương là tôi quyết định, có trách thì trách tôi, Tĩnh Tĩnh vô tội!”