“Cô Vệ, làm người nên để lại một đường lui, sau này còn dễ nhìn mặt nhau, hà tất phải làm tuyệt như vậy?”
Ông ta ngừng một chút, giọng nói lộ rõ sự uy hiếp không che giấu.
“Con trai tôi nói hồi cấp ba cô đã lừa nó bốn mươi vạn, chuyện này nếu điều tra tới cùng, không biết có trở thành một vết nhơ trong sự nghiệp huy hoàng của cô Vệ không nhỉ?”
“Dù sao thì chuyện lừa tiền lớn khi còn chưa đủ tuổi thành niên nếu lan ra, e là cái vị trí hiện tại của cô cũng chẳng ngồi được bao lâu. Đến lúc đó chuyện đánh chó rơi xuống nước, tôi thấy nhiều rồi!”
Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn tìm thấy chút hoảng loạn nào đó trên gương mặt tôi.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười đáp lại.
“Ông Hách, ông nên lo cho mình trước đi.”
“Ông nghĩ với sự việc nghiêm trọng như hôm nay, bên trên có nhân cơ hội này điều tra triệt để nhà họ Hách các ông không?”
“Tập đoàn Hách thị phát triển bao năm nay vững như núi, nhưng phía sau có bao nhiêu phần là sạch sẽ? Ông nghĩ liệu chuyện hôm nay có cho người ta một lý do hợp lý để ra tay từ gốc?”
Lời tôi vừa dứt, thân hình Hách Cương khẽ run lên, ông ta mở miệng, nhưng cuối cùng không nói được gì, chỉ lặng lẽ mang theo trợ lý rời đi.
Tôi cứ nghĩ ông ta sẽ từ bỏ, nào ngờ hai ngày sau, Tô Uyển Nhi tố cáo tôi lừa đảo số tiền lớn tám năm trước.
Tôi lại bị mời đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra.
Lần này trong phòng thẩm vấn ngoài cảnh sát còn có người của ủy ban kỷ luật, không khí rõ ràng nghiêm trọng hơn nhiều.
Đối mặt với thẩm vấn, tôi không hề che giấu, thản nhiên thừa nhận.
“Đúng vậy, năm lớp 12 tôi quả thực từng hai lần nhận tiền từ Hách Anh Đông, tổng cộng là bốn mươi vạn.”
Việc tôi thẳng thắn khiến cây bút của người cảnh sát đang ghi chép khựng lại một chút, người của ủy ban cũng sắc bén nhìn tôi, ra hiệu cho tôi tiếp tục.
Tôi kể lại đơn giản quá trình sự việc, rồi đổi giọng.
“Nhưng hai khoản tiền đó, tôi không giữ lại một đồng nào, đều được tôi dùng danh nghĩa của Tập đoàn Hách thị để quyên góp.”
“Lần lượt là cho Quỹ Hỗ trợ trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo và Quỹ phát triển giáo dục tỉnh – chương trình học bổng cho học sinh nghèo.”
Tôi lấy từ túi tài liệu mang theo một chiếc túi hồ sơ trong suốt đã hơi ngả màu theo năm tháng.
Bên trong là hai biên lai quyên góp đã cũ nhưng còn nguyên vẹn, ghi rõ ràng thời gian và số tiền.
Nhân viên điều tra cẩn thận kiểm tra chứng từ, đồng thời lập tức cử người xác minh với các đơn vị liên quan.
Rất nhanh sau đó, phía ngân hàng và các quỹ đều phản hồi xác nhận lời tôi nói là sự thật.
Sự thật rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, cuộc điều tra nhanh chóng kết thúc.
Khi tôi rời khỏi đồn cảnh sát, vừa khéo gặp Tô Uyển Nhi đến đưa quần áo thay cho Hách Anh Đông đang bị tạm giam.
Cô ta vì hôm đó không trực tiếp tham gia đập phá xe, nên chỉ bị cảnh cáo và được người nhà bảo lãnh về.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta lập tức như con mèo bị giẫm trúng đuôi.
“Vệ Lan! Đồ lừa đảo như cô mà cũng có thể đường hoàng đi ra từ đồn cảnh sát sao? Cảnh sát sao không bắt cô lại, có phải bao che cho cô không?!”
“Tôi nói rồi mà, mấy người cùng một giuộc! Tôi nói cho cô biết, chuyện cô nhận bốn mươi vạn là sự thật, cô muốn hại Đông ca ngồi tù thì cũng đừng mong được yên!”
Viên cảnh sát tiễn tôi không nhịn được nữa.
“Cô Tô, xin hãy chú ý lời nói.”
“Chuyện của cô Vệ chúng tôi đã điều tra xác minh rõ ràng, bốn mươi vạn năm đó cô ấy đã toàn bộ quyên góp đi, còn dùng danh nghĩa nhà họ Hách, đây là việc tốt!”
“Cái gì? Quyên góp?!”
Tô Uyển Nhi như vừa nghe truyện cổ tích, tròn mắt há miệng.
Ánh mắt nhìn tôi đầy hoài nghi và không thể tin nổi.
“Bốn mươi vạn đó! Không phải bốn mươi đồng! Cô nghèo như thế, sao có thể đem hết đi quyên góp? Cô nỡ lòng sao?!”
“Không thể nào, cô lừa ai đấy?!”
Cô ta không thể hiểu nổi, làm sao tôi khi đó nghèo khổ như vậy mà lại không động lòng với số tiền lớn đó, lại không giữ lấy.
Nhìn bộ dạng khó tin đó, khi tôi đi ngang qua, chỉ lạnh nhạt đáp lại.
“Tô Uyển Nhi, trong mắt các người, có phải tất cả người nghèo đều vì tiền mà đánh mất nhân cách, đánh mất bản thân?”
“Chẳng… chẳng phải sao?”
Tôi khẽ ngẩng đầu, không thèm liếc cô ta thêm lần nào nữa.
“Tôi từng nghèo, thậm chí giờ cũng chẳng gọi là giàu. Nhưng tôi chỉ tiêu tiền do chính mình làm ra, tiền của các người bẩn quá, tôi không dám đụng.”
Nói xong tôi không để ý đến vẻ mặt của cô ta, bước thẳng rời đi.
Nửa năm sau, tôi nghe tin Hách Anh Đông bị kết án.
Chuyện nhỏ ở trạm xăng như viên gạch đầu tiên đổ xuống trong hàng loạt quân cờ domino, kéo theo hàng loạt vấn đề về thuế, tài chính, cạnh tranh không lành mạnh của Tập đoàn Hách thị bị điều tra sâu rộng.
Cổ phiếu Hách thị tụt dốc không phanh chỉ sau một đêm, đến cả nhà họ Tô vốn có quan hệ hợp tác chặt chẽ với họ cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chuyện này cũng như một hồi chuông cảnh tỉnh cho giới làm ăn.
Chỉ một việc nhỏ không đáng kể, cũng có thể là mồi lửa thiêu rụi cả tòa thành trì gây dựng suốt mấy chục năm.
Làm người, làm việc vẫn nên khiêm nhường, giữ đạo đức, biết sợ, biết điểm dừng mới mong bình an.
[Toàn văn hoàn]

