Tất cả đều sững sờ trước sự biến cố bất ngờ này.

Nét dữ tợn trên mặt bọn chúng lập tức biến thành hoảng loạn, những cây gậy trong tay “rầm” một tiếng rơi hết xuống đất.

Khuôn mặt của Hách Anh Đông vẫn còn vương chút phấn khích, tay giơ giữa không trung cứng đờ lại, Tô Uyển Nhi sợ hãi trốn sau lưng hắn.

Tên đầu trọc giẫm lên tay tôi theo phản xạ lập tức rút chân lại, nhìn thấy cả dàn xe cảnh sát và cả xe đặc nhiệm màu đen, lập tức ôm đầu ngồi thụp xuống đất.

Ngay lúc Hách Anh Đông còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một sĩ quan cảnh sát mặc quân phục cấp cao đi đến.

Ánh mắt ông sắc như dao, quét qua hiện trường ngổn ngang hỗn loạn.

“Ai là người báo cảnh sát?”

Tôi vừa định mở miệng, Hách Anh Đông đã hét lên trước.

“Là tôi! Đồng chí cảnh sát, là tôi báo cảnh sát!”

Hắn cất giọng đầy oan ức, che giấu sự kiêu ngạo và ngang ngược ban nãy, chỉ vào tôi rồi nói với giọng phẫn nộ:

“Các anh phải làm chủ cho tôi, người phụ nữ này là kẻ lừa đảo! Tám năm trước còn là học sinh cấp ba đã lừa tôi bốn mươi vạn, sau đó biến mất không dấu vết, đó là tiền lì xì và tiền tiêu vặt tôi để dành bao lâu mới có được!”

Hắn vừa nói vừa vỗ ngực giậm chân, diễn như thật.

“Không ngờ từng ấy năm trôi qua mà cô ta vẫn không hối cải! Hôm nay còn đến trạm xăng nhà tôi tống tiền, cô ta còn nói là có người chống lưng, không ai trị nổi! Các anh mau bắt cô ta lại, điều tra kỹ cho tôi!”

Ánh mắt viên cảnh sát dừng lại trên mặt hắn trong chốc lát, rồi lại nhìn sang tôi – người với hai má sưng đỏ, quần áo xộc xệch, rồi lại nhìn đám gậy gộc bên cạnh bọn đầu trọc.

Thấy cảnh sát hơi nhíu mày, Hách Anh Đông vội vàng giải thích:

“Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ gọi vài người bạn đến chặn cô ta lại, định đưa đến đồn trình báo.”

“Ai ngờ cô ta lòng dạ nham hiểm, sống chết không chịu đi, còn như phát điên lấy gậy từ trong xe ra tự đập xe mình, muốn làm lớn chuyện để quay ngược vu khống chúng tôi.”

“Chúng tôi chẳng còn cách nào, đành giành lấy gậy của cô ta để tự vệ, anh nói xem có đúng không?”

Hắn bất ngờ quay đầu nhìn về phía đám người đang co rúm kia.

Bọn họ như bừng tỉnh, lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Đúng đúng đúng, là như lời Hách thiếu nói.”

“Xe là cô ta tự đập, còn cố tình ngã ra nữa, chúng tôi chỉ định kéo cô ta lại.”

“Cô ta là đồ điên, đồng chí cảnh sát, các anh mau bắt cô ta đi!”

Tôi không ngờ tới, đến nước này rồi mà Hách Anh Đông vẫn có thể đổi trắng thay đen, vu khống ngược lại tôi.

Trên gương mặt viên cảnh sát không biểu lộ cảm xúc, chỉ đưa ánh mắt sắc bén nhìn lại Hách Anh Đông một lần nữa.

“Cậu xác nhận là cậu báo cảnh sát?”

Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, Hách Anh Đông bắt đầu thấy sợ, nhưng kịch đã diễn tới đây, hắn đành cắn răng gật đầu.

“Chính xác! Là tôi báo cảnh sát!”

Viên cảnh sát gật đầu, giọng điệu bình tĩnh hỏi tiếp:

“Hệ thống của chúng tôi hiển thị mã số báo cảnh sát của cậu là 1234, bốn số cuối là gì? Mời cậu lặp lại.”

“Hả?”

Hách Anh Đông chết sững, não bộ trống rỗng.

Hắn hoàn toàn không ngờ việc báo cảnh sát còn có mã số gì đó, 1234 là cái quái gì?

Mắt hắn đảo lia lịa, ấp úng dò hỏi.

“Mã… mã đó hình như là… 4567?”

Hắn cẩn thận thốt ra dãy số nghĩ rằng dễ nhớ, đồng thời quan sát phản ứng của viên cảnh sát.

Tôi đứng bên cạnh bật cười khẽ.

Đúng là đồ ngu.

Đây hoàn toàn không phải mã số báo án bình thường, mà là một phần mã Morse được tích hợp trong chương trình khẩn cấp trên điện thoại của tôi.

Chỉ cần tôi ấn nút báo nguy hoặc điện thoại bị phá hủy mạnh do va đập, hệ thống sẽ tự động gửi tín hiệu cầu cứu chứa định vị và thông tin định danh đến nền tảng an toàn được chỉ định.

Cuối tín hiệu sẽ đính kèm chuỗi mã xác thực động bằng Morse, để cảnh sát kiểm tra độ xác thực và cấp bách, đồng thời xác minh danh tính người báo án.

1234 chỉ là phần mở đầu của chuỗi đó, còn bốn số tiếp theo là mã động được hệ thống tạo theo thời gian thực, ngay cả tôi cũng không biết, hắn thì càng không có cửa.

Viên cảnh sát đang gài bẫy hắn, vậy mà hắn còn tưởng thật.

Lúc này, căn bản không cần trả lời dãy số kia, chỉ cần đối chiếu mật mã đặc biệt là đủ rồi.

Viên cảnh sát nghe thấy câu trả lời lạc đề của Hách Anh Đông, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Anh ta không nhìn đám người kia nữa, mà chuyển ánh mắt sang tôi.

“Chiếc xe này là của cô?”

Tôi đối diện ánh nhìn sắc bén nhưng không hề mang ác ý đó, bình tĩnh lên tiếng,

“Xe công, chỉ là hôm nay tôi được đặc cách sử dụng.”

Cảnh sát còn chưa kịp nói gì, Hách Anh Đông đã như bắt được điểm yếu, kích động chỉ tay về phía tôi.

“Đồng chí cảnh sát, anh xem, chính miệng cô ta thừa nhận rồi đấy! Còn nói chiếc xe rách nát này là xe công? Ha ha ha, công ty nào mà nghèo đến mức phải dùng loại xe rẻ tiền này, ngay cả bảo mẫu nhà tôi cũng chẳng thèm dùng…”

Cảm nhận được hàng chục ánh mắt xung quanh đổ dồn tới, Hách Anh Đông ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Rồi như sực nhớ ra điều gì, hắn lại tiếp tục lên tiếng.

“Ai cũng biết xe ở thủ đô đều mang biển số bắt đầu bằng ‘Kinh A’, cô ta lại treo cái gì mà ‘Kinh G’? Rõ ràng là xe mang biển giả, xe trá hình!”

Hắn càng nói càng hăng.

“Cô ta chính là kẻ lừa đảo không hơn không kém, không biết đã dùng chiếc xe này đi lừa bao nhiêu người rồi, các anh mau bắt cô ta đi, chưa biết chừng còn lập được công lớn đấy!”

Viên cảnh sát không để ý đến hắn, mà nhìn xuống tấm biển số bị tháo rời, méo mó biến dạng, vẫn còn dính thứ chất lỏng màu vàng nồng nặc mùi khai.