“Họ bị người cùng quê xa lánh, muốn xin lỗi em, nhưng tôi đã ngăn lại. Tôi nghĩ em sẽ không muốn gặp họ.”
Anh hiểu tôi thật, đúng là tôi không muốn gặp họ.
Bởi vì chỉ cần thấy họ, tôi sẽ nhớ lại cảnh mình từng quỳ xuống trước mặt họ, quỳ trước mộ Hứa Niệm, hết lần này đến lần khác.
Lục Hi Chu nói với tôi rất nhiều chuyện, kể cả chuyện lúc còn nhỏ.
Tôi cũng phối hợp mỉm cười.
“Quả nhiên vẫn là lúc nhỏ vô ưu vô lo là hạnh phúc nhất, chẳng cần nghĩ gì cả, dù trời có sập thì cũng có ba mẹ gánh.”
Thậm chí điều đáng sợ nhất cũng chỉ là làm vỡ chén, làm rơi trứng gà…
Lục Hi Chu đắp lại chăn cho tôi, mỉm cười nhìn tôi.
“Vãn Ninh, em sau này… hãy sống thật tốt.”
Anh muốn nói rằng, nếu em quay đầu, anh vẫn luôn ở đây.
Tôi nhìn anh, không nói gì, hiểu rằng khoảnh khắc này là lúc chúng tôi nên nói lời tạm biệt.
Lục Hi Chu đứng dậy, dáng người cao ráo, vẫn là vị đoàn trưởng mặt lạnh năm nào.
“Tưởng Tụy An là người rất tốt.”
Tôi khựng lại, hơi bất ngờ.
“Cốc cốc!”
Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, là Tưởng Tụy An đến.
Tôi và Lục Hi Chu cùng nhìn về phía đó, thấy Tưởng Tụy An mặt mày đầy lo lắng.
Lục Hi Chu bật cười, cúi người ôm tôi, khẽ nói bên tai tôi: “Vãn Ninh, bảo trọng.”
Nói rồi, Lục Hi Chu mở cửa phòng bệnh.
Anh rất thoải mái chào hỏi Tưởng Tụy An, rồi rời đi thẳng.
Tưởng Tụy An mặt lạnh gật đầu, đợi anh ta đi rồi lập tức bước vào, kín đáo lau lau vai tôi.
“Hắn không làm gì em chứ?”
Tôi lắc đầu: “Chúng tôi chỉ nói chuyện cho rõ ràng.”
Anh ấy rõ ràng thở phào một hơi, ngồi xuống, mở nắp hộp canh gà ra đút cho tôi uống.
“Đây là mẹ anh nấu suốt cả đêm, em thử xem, lần này vị hơi khác, có thêm chút thuốc bắc.”
Tôi nhấp một ngụm, vị thuốc bắc quyện với thịt gà, hòa tan trong nước dùng, tạo nên hương vị đặc biệt thơm ngon.
Tôi nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, trong đầu chợt nhớ đến lời của thím cả.
“Nó ấy à, từng yêu đương rồi đó!”
Tôi buồn cười hỏi: “Vậy cô gái anh từng yêu là chuyện gì?”
Tưởng Tụy An cứng đờ, phải nghĩ rất lâu mới nhớ ra, có phần lúng túng.
“Anh nói với cô ấy là yêu đương, nhưng thật ra là đôi bên cùng có mục đích.”
Anh kể lại chuyện năm đó một cách chi tiết.
Cô gái đó bị gia đình ép hôn, nhưng vì ảnh hưởng của tư tưởng mới, cô ấy tin vào hôn nhân tự do, yêu cầu hủy hôn, nhưng lại bị gia đình chỉ trích dữ dội.
Thế là cô tìm đến Tưởng Tụy An.
Lúc đó anh là một công tử nổi tiếng trong trường, có tiền có quyền.
Còn Tưởng Tụy An lúc ấy đang đau đầu vì không có tiền mua quà cho Gia Bảo.
Anh muốn tự tay mua quà bằng tiền mình kiếm được tặng cho Gia Bảo, nhưng khổ nỗi chỉ có tài võ nghệ.
Cô gái đó đưa hết tiền cho anh, còn mượn thêm từ bạn học, gom lại được ba đồng, thế là cả hai diễn cảnh yêu đương trước mặt người khác.
Gia đình cô gái thấy nhà Tưởng Tụy An có thế lực, liền hủy bỏ hôn sự cũ.
Có được tự do, cô gái nhờ thế lực nhà anh mà giành được suất du học nước ngoài.
Tưởng Tụy An suy tính một hồi, liền xin gia đình hỗ trợ cho cô ấy.
Giờ cô ấy đã trở về nước, trở thành một nhà nghiên cứu trong viện, đóng góp cho tổ quốc.
Nghe xong câu chuyện ấy, trong lòng tôi có chút rung động với anh.
Tưởng Tụy An đúng là một người rất tốt.
…
Tôi nằm viện một tháng mới được xuất viện.
Gia Bảo ngày nào cũng loanh quanh trước cửa tiệm, tôi cũng bắt đầu quay lại làm việc, sau khi kiểm tra áo bông ở xưởng xong, tôi thanh toán phần còn lại rồi gửi hàng đi.
Thấy tôi cuối cùng cũng mở tiệm, Gia Bảo vui mừng chạy tới.
Tôi thấy con bé mặc áo bông tôi đưa, trong lòng cũng thấy yên tâm.
“Gia Bảo, em giúp chị đón khách được không?”
Gia Bảo gật đầu, nhưng rõ ràng không quen, thường xuyên lúng túng đến đỏ mặt.
Tôi không thúc giục, chỉ kiên nhẫn dạy con bé cách làm.
Tưởng Tụy An thường xách túi lớn túi nhỏ tới, còn xoa đầu Gia Bảo.
“Hôm nay em ăn cơm ngoan không?”
Gia Bảo gật đầu lia lịa, còn ra vẻ người lớn vỗ ngực nói:
“em còn chăm sóc chị nữa!”
Tôi ở bên cạnh phụ họa: “Đúng rồi, Gia Bảo rất giỏi, sắp kiếm được mười đồng rồi đấy.”
Còn mấy ngày nữa là đến đêm giao thừa, tôi nghĩ, dù một mình đón năm mới, thì vẫn phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Tôi đã trả lương cho Gia Bảo sớm, con bé cầm tiền và quần áo hớn hở rời đi.
Trước khi đi, tôi gọi lại: “Sau Tết nhớ quay lại làm việc nhé!”
Hai ngày này tôi lên chợ mua rất nhiều đồ ngon, còn dán một cặp câu đối đỏ trước cửa tiệm, trông thật rộn ràng.
Chiều tối, pháo hoa rực sáng khắp trời.
“Vãn Ninh!”
Giữa màn đêm, Tưởng Tụy An bước ra từ bóng tối, mặc chiếc áo da mà Gia Bảo đã mua.
Tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên.
Anh dang tay ra với tôi, tôi chạy ào vào lòng anh, kiễng chân thì thầm vào tai anh:
“Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Anh siết chặt tôi trong lòng, đây cũng là lần đầu tiên anh gọi tên tôi.
Chúng tôi nắm tay nhau, nhìn bầu trời rực rỡ, pháo hoa nở rộ, tất cả đều là lời tỏ tình đẹp nhất.
Những năm tháng sau này, chúng tôi sẽ cùng nhau bước qua.
—HẾT—
【Toàn văn hoàn】

