Khi đi ngang qua một cánh đồng ngô rộng, tôi nghe thấy một tiếng chuông xe, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh nhạt bỗng hiện ra trong tầm mắt tôi.

Tôi phanh gấp, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Hứa Niệm?

15

Không, không đúng!

Cho dù cô ta có mặc chiếc váy dài mà Hứa Niệm từng mặc trước khi chết, thì cũng tuyệt đối không thể là Hứa Niệm.

Cô ta bước từng bước tiến về phía tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, nhìn cái bóng dưới chân cô ta, chợt sực nhớ ra điều gì đó.

“Lâm Tú?!”

Lâm Tú ánh mắt đầy oán độc, từng bước ép sát lại gần tôi.

“Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao trước kia Hứa Niệm lại muốn giết cô rồi.”

Tôi siết chặt lòng bàn tay, vội leo lên xe đạp định bỏ chạy, ai ngờ trong ruộng ngô lao ra hai gã đàn ông cao to.

Cảnh tượng quen thuộc ấy, hoàn toàn trùng khớp với đêm hôm đó.

Tôi như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nghe thấy đầu óc mình gào thét: “Chạy mau!”

Chạy!

Tôi phải chạy!

Tôi bất chấp tất cả đạp mạnh xe bỏ chạy, nhưng cổ bị một gã đàn ông túm chặt, cả người ngã mạnh xuống đất.

May mà mặc áo bông dày, tôi không thấy đau, chỉ thấy sợ hãi đến tột độ.

“Lâm Tú, cô điên à?!”

Lâm Tú như thể không nhận ra bản thân đã phát điên, chỉ cười lạnh: “Cái váy Hứa Niệm mặc khi xưa quả thật khó tìm thật đấy.”

Vừa nói cô ta vừa đưa tay sờ lên mặt mình, nụ cười điên loạn.

“Lục Hi Chu tại sao vẫn còn yêu một đứa đàn bà dơ bẩn như cô? Xem ra chỉ khi cô chết đi, tôi mới không bị cản đường.”

Hai gã đàn ông từ lâu đã mất kiên nhẫn, lập tức kéo lê tôi vào ruộng ngô.

Tôi điên cuồng giãy giụa, tiếng hét trở nên chói tai:

“Cô thích Lục Hi Chu thì liên quan gì tới tôi? Tôi với anh ta đã ly hôn rồi!”

“Đừng động vào tôi!”

Tôi vùng vẫy, cấu xé điên cuồng, muốn thoát khỏi tay hai gã đàn ông.

“Lâm Tú cho các người cái gì, tôi trả gấp đôi!”

“Tôi mở tiệm quần áo, tiết kiệm được rất nhiều tiền, tôi cho các người hết! Xin các người tha cho tôi!”

Tôi gần như sụp đổ, sức đàn ông quá chênh lệch, tôi như một con cừu chờ bị xẻ thịt.

Một gã nhổ nước bọt.

“Giang hồ trọng chữ tín, con khốn mày đừng có phá luật của bọn tao!”

Gã kia thì nôn nóng xô tôi vào đống thân ngô khô.

“Anh, nói nhiều với nó làm gì? Một đứa con gái thì làm sao đủ chia?!”

Hai người nhìn nhau cười nham hiểm, phối hợp ăn ý.

Cảnh tượng quen thuộc ấy, mọi thứ lại một lần nữa tái diễn như đêm đó.

Sương đêm nặng dần, trời mỗi lúc một tối, nhưng đêm nay lại có ánh trăng.

Tôi rơi nước mắt, lúc này lại thấy đầu óc bình tĩnh lạ thường.

Tôi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Lâm Tú.

“Á á——”

“Anh làm gì vậy! Tôi đưa anh tiền là để xử lý Giang Vãn Ninh, không phải để động vào tôi!”

Gã đàn ông nhẹ nhàng đẩy tôi ra, bắt đầu xé rách quần áo tôi trong cơn thèm khát.

Tôi ngước nhìn ánh trăng, giữ lại chút sức lực không giãy giụa, tay mò mẫm trong bóng tối.

Chạm được vật gì đó sắc nhọn, tôi siết chặt viên đá, đập mạnh vào đầu gã đàn ông, trước mắt chỉ còn một màu đỏ máu.

“Á! Con khốn!”

Gã đàn ông cởi trần, đau đớn lùi lại, ôm đầu đầy máu, trừng mắt nhìn tôi đầy hận thù.

“Đừng hòng thoát, tao phải giết chết mày!”

Cổ áo tôi bị xé toạc, gió lạnh thổi tới làm tôi càng thêm tỉnh táo, tôi quay đầu bỏ chạy.

“Á á á——Đừng chạm vào tôi!”

“Mẹ kiếp! Câm mồm!”

Tiếng hét chói tai của phụ nữ, tiếng chửi bới của đàn ông, hòa cùng tiếng gió rít vang dội.

Tôi siết chặt viên đá, quay đầu chạy về phía phát ra âm thanh.

Lâm Tú vì muốn dọa tôi mà giữa mùa đông lại chỉ mặc váy mỏng, giờ đây váy đã bị xé rách hoàn toàn.

Cả người trần trụi, mặt sưng đỏ, giãy giụa điên cuồng.

Gã đàn ông đè lên cô ta, nửa người trên trần truồng, đang nôn nóng cởi quần.

Cảnh tượng ấy làm tôi sục sôi căm phẫn, hai tay nâng cao, nện thẳng vào sau gáy hắn!

“Cút đi!”

Trước kia tôi cũng đã vùng vẫy như thế, nhưng vô ích, hoàn toàn vô ích!

“Muốn chết à! A!”

“Đừng đánh nữa!”

Tôi vô cảm, nâng viên đá lên đập vào đầu hắn, từng cú, từng cú, không biết mỏi.

Chỉ còn một suy nghĩ.

Hắn phải chết!

Tôi đang trút giận thay cho chính mình trước kia, cho đứa trẻ kêu gào trong hẻm tối ngày đó.

Lâm Tú co người lại một góc, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này.

Gã đàn ông hấp hối, Lâm Tú cuối cùng cũng tỉnh táo, khóc nức nở ôm lấy tôi.

“Hắn sắp chết rồi! Giang Vãn Ninh, dừng tay!”

Tôi nghe thấy tiếng khóc ai oán của Lâm Tú, khi viên đá chuẩn bị giáng xuống lần nữa thì khựng lại.

Viên đá đẫm máu gần như chạm vào đầu cô ta.

Tôi nhìn gã đàn ông dưới chân, mặt mày bê bết máu, không rõ sống chết, bắt đầu run rẩy toàn thân.

Lâm Tú không mảnh vải che thân, ôm tôi khóc như xé ruột.

“Giang Vãn Ninh……”

Cô ta như hóa điên, cứ thế gọi tên tôi không ngừng.

“Đi chết đi!”