Lúc hiếm hoi được nghỉ ngơi mà cũng không yên.
Lâm Tú vẫn vùng vẫy điên cuồng, ánh mắt đầy oán hận chưa từng rời khỏi tôi.
“Mấy người còn hợp tác với cô ta? Mấy người có biết năm đó xảy ra chuyện gì không, Giang Vãn Ninh đã bị hai người đàn ông…”
“Chát—”
Không đợi cô ta nói hết, tôi bước tới, không chút do dự tát cho cô ta một cái.
Tim tôi như chìm xuống, không còn cảm xúc, chỉ còn lạnh lẽo.
“Lâm Tú, đã thích nói như vậy thì giữ lời đó lại nói với cảnh sát.”
Lâm Tú bị mấy người giữ chặt, không thể thoát ra, tức tối la hét: “Mấy người dựa vào đâu mà bắt tôi! Biết tôi là ai không?”
Cuối cùng bị bịt miệng kéo đi.
Giám đốc lo lắng, vội trấn an tôi.
“Chị không sao chứ? Việc này, nhà máy chúng tôi nhất định sẽ cho chị một lời giải thích thỏa đáng.”
Tôi biết rõ đây không phải lỗi của họ, chỉ là một sự trùng hợp.
“Trước tiên đến đồn cảnh sát đã.”
Làm ăn phải có quy tắc.
Nhà máy họ đã cảm thấy áy náy, phần bồi thường nên có tôi sẽ không từ chối, nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ thể diện cho họ.
Tôi cũng tranh thủ đánh giá tổng thể nhà máy họ một lượt.
Người đầu tiên biết tin và chạy đến là Tưởng Tụy An.
Anh ta vội vàng lao vào, lo lắng nắm lấy vai tôi.
“Em không sao chứ? Chuyện gì vậy?”
Nhìn ánh mắt lo âu của anh ta, tôi có chút ngẩn ngơ.
Tôi đã quên mất cảm giác được người khác quan tâm thuần túy như vậy là thế nào.
Nhưng thấy tôi không nói gì, Tưởng Tụy An cũng ý thức được mình hơi lố, lập tức buông tay ra.
“Trước đây em ở Hoa Đông, ít ra còn có đoàn trưởng Lục, giờ vào Nam, mọi thứ đều xa lạ, tôi là bạn em…”
“Em biết mà.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay anh ta.
Cảnh sát thấy người đã tới, rót hai ly nước cho chúng tôi rồi nói.
“Chuyện này chúng tôi cần điều tra thêm, hai người về trước chờ tin.”
Nữ cảnh sát còn dặn thêm với Tưởng Tụy An.
“Tuy là chồng cũ, nhưng đồng chí Giang không có người thân, anh nên thường xuyên an ủi cô ấy.”
“Gì cơ?” Tưởng Tụy An dường như luôn chậm một nhịp mỗi khi có chuyện liên quan đến tôi, đến khi bị tôi kéo đi, gió lạnh thổi qua, mới phản ứng lại.
“Đồng chí Giang, em ly hôn rồi à?”
Tôi đá nhẹ viên đá nhỏ dưới chân, gật đầu.
“Ừ, từ lúc rời Hoa Đông, vào Nam, là đã ly hôn rồi.”
Thời nay phụ nữ ly hôn thường bị xem là bên có lỗi, nhất là khi chồng cũ là quân nhân.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là anh ta lại cười khờ.
“Ly hôn đúng rồi, có muốn đi ăn mừng không?”
Tôi ngẩn ra nhìn anh ta, lại thấy anh thật lòng cho rằng chuyện này đáng chúc mừng.
“Tại sao?”
“Anh chỉ cảm thấy em yêu anh ta, nhưng ở bên anh ta lại không hạnh phúc.”
Tưởng Tụy An cũng có chút mơ hồ, dường như không rõ lý do, nhưng vẫn cười rạng rỡ.
“Bất kể nguyên nhân ly hôn là gì, nhưng em bây giờ sống rạng rỡ hơn trước, vậy là đủ rồi!”
Không ngờ lại nhận được một câu nói như vậy.
Tôi bỗng như hiểu ra một câu:
“Có người khiến thời gian rực rỡ, có người khiến năm tháng dịu dàng.”
Tôi mỉm cười với anh: “Hôm nay để em mời anh ăn cơm nhé?”
Tưởng Tụy An dĩ nhiên vui mừng tột độ, thậm chí còn có chút hí hửng.
Nhưng xe còn chưa kịp lăn bánh, một chiếc xe jeep quân dụng đã dừng chắn trước mặt, chặn lối duy nhất.
Đèn xe chiếu thẳng vào nhau, giúp hai bên thấy rõ mặt đối phương.
“Đoàn trưởng Lục…” Tưởng Tụy An nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi nhìn Lục Hi Chu, lúc này anh mặc quân phục, cài cúc chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Dáng vẻ này không khác gì khi xưa, lúc ở nhà, lúc xuất hiện trước mặt người khác – luôn cao cao tại thượng.
Lục Hi Chu cũng lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt chứa đầy cảm xúc mãnh liệt, như có rất nhiều điều muốn nói.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, nhớ lại chuyện giữa chúng tôi từng yêu nhau, trước khi Hứa Niệm xuất hiện, tôi đã nghĩ mọi thứ đều sẽ thuận theo tự nhiên.
Sau đó Hứa Niệm xuất hiện, rồi chết, rồi đến tôi và Lục Hi Chu kết hôn.
Mới khiến tôi hiểu ra, người sống không thể tranh với người chết.
Và có người, vốn nên mãi mãi ở trong hồi ức.
Lục Hi Chu bước xuống xe, đi về phía tôi, trong mắt ẩn chứa đủ loại cảm xúc phức tạp.
Giọng anh khàn khàn: “Vãn Ninh, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tôi tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh, thấy buồn cười.
12
“Anh dựa vào đâu mà nghĩ em sẽ nói chuyện tử tế với anh? Em trông có vẻ ngốc lắm sao? Lại còn nói chuyện với người từng tổn thương mình?”
Ánh mắt của Lục Hi Chu tối sầm, thoáng hiện lên vẻ đau đớn.
“Vãn Ninh, mọi hiểu lầm trước kia là vì chúng ta thiếu giao tiếp.”
Lúc này đã có không ít cảnh sát bước ra, tò mò nhìn sang bên này.
Tôi không muốn làm phiền người khác, cũng không muốn bị người ta coi là trò cười.
Cuối cùng vẫn mở cửa xe, lạnh nhạt nói với Lục Hi Chu:
“Muốn nói chuyện tử tế thì tìm chỗ yên tĩnh.”
Tưởng Tụy An hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng không lên tiếng.
Tôi quay lại nhìn anh ấy, mỉm cười áy náy:
“Bữa hôm nay, để hôm khác em mời nhé?”
Tưởng Tụy An khẽ gật đầu, vẫy tay chào tôi.
Tôi lên xe của Lục Hi Chu, theo anh ta rời khỏi đó.
Xe chạy ổn định trên đường.
Nhìn những ngôi nhà cấp bốn lùi dần về sau, tôi mở cửa sổ.
Gió lạnh thổi vào, nhưng tôi lại chẳng thấy lạnh.
“Lục Hi Chu, thật ra anh không cần phải như vậy. Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Két—
Chiếc xe phanh gấp, cơ thể tôi bị đẩy về phía trước, trán va vào một chỗ mềm mại — là tay của Lục Hi Chu.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, và cả vùng biển phía sau anh.
Lục Hi Chu mở cửa xe cho tôi, đôi mắt cụp xuống, không nhìn rõ được cảm xúc.
“Em còn nhớ không? Trước đây em nói muốn đi ngắm biển, lúc đó chúng ta còn chưa kết hôn, anh đã nói sẽ dẫn em đi sau này.”
Tôi bước xuống xe, giẫm lên cát mềm, nghe anh nói xong, chỉ thản nhiên trả lời:
“Chuyện quá khứ rồi, không nhớ nữa.”
Mấy ngày gần đây có mưa, trời âm u, mặt biển đen kịt không nhìn thấy gì.

